Bảo Bảo cười xấu xa nói: “ Nương, người có thể dùng mỹ nhân kế mà, chỉ cần nương mê hoặc Dạ Tập Tuyên, đến lúc đó nương muốn làm gì thì làm”.
Phong Linh lườm: “Đi đi, không có việc gì làm thì lại trêu nương”.
“Ôi trời, nương, người cứ an tâm đi. Việc này Dạ Vô Hàm cũng đã biết, dù cho nương có đến Quan phủ làm mai thì hắn cũng không làm khó nương đâu”.
Phong Linh suy nghĩ rồi gật đầu: “Được, nương nghe theo lời con”.
“Còn có một việc nữa”.
“Cái gì?”.
Bảo Bảo vỗ tay phát ra tiếng, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp anh tuấn treo một nụ cười ác quỷ đáng yêu: “Nương nên thay đổi hình tượng”.
“Thay đổi hình tượng?”. Phong Linh ngạc nhiên nhìn con trai: “Tại sao?”.
Lần thứ hai đến Quan phủ, toàn thân Phong Linh cảm thấy không được tự nhiên, ngồi chỗ đó nói cũng không được, cười cũng không xong. Nàng cảm thấy bộ dạng mình như thế này thật kỳ quái, biết thế không nên nghe theo lời tên tiểu tử thối kia. Một lúc sau không ngờ Dạ Vô Hàm cũng tới.
Nhìn thấy Phong Linh, con ngươi hẹp dài xẹt qua một chút kinh ngạc.
Váy dài màu trắng tôn lên dáng người đẹp đẽ của nàng, phiêu dật, linh động. Mái tóc dài tùy ý tản ra, chỉ dùng vài sợi dây màu xanh buộc vào. Nhìn vào dung nhan của nàng hắn âm thầm cười một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhìn thế nào cũng không giống nương của đứa bé năm sáu tuổi. Đôi mắt to đen láy chuyển động nhìn khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/53101/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.