Gần canh ba, Dạ Mặc Cảnh đứng ở cửa biệt uyển, cúi đầu, giống như đang chờ đợi cái gì. Trước cửa là kiệu quan đợi hắn vào triều.
Đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện một bóng đen: “Vương gia, thành công rồi”.
“Thái tử và Hàm Vương đâu?”.
“Không có động tĩnh gì, Thái tử còn đang ở bên trong đại trạch. Hàm Vương uống rượu với Tuyên vương cả đêm, bây giờ còn đang ngủ”.
“Vậy hai người phiền toái này giao cho người của thánh giáo Hắc Ám”.
“Vâng”.
“Haiz, nên vào triều rồi”. Khóe miệng của hắn hơi cong lên, hắn ngồi vào trong kiệu, buông mành xuống.
“Khởi kiệu”.
Cỗ kiệu chậm rãi đi về phía hoàng cung. Mà người áo đen chậm rãi lấy khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, người đó không phải aikhác mà chính là Pháp Hạ.
Giờ mão, cửa chính cung, tổng quản thái giám đi ra phía ngoài nhìn xung quanh, lẩm bẩm trong miệng, “Kỳ quái,tại sao lại không có ai thượng triều?”. Thấy cỗ kiệu của Dạ Mặc Cảnh,ông tiến lên phía trước hỏi thăm, vừa muốn nói gì thì Dạ Mặc Cảnh đãtiến vào.
Trên đại điện trang nghiêm Dạ Hoằng Thiên đảo mắt quachỗ đứng của các đại thần không có một ai. Các quan viên ngoài Tứ phẩmkhông ai xuất hiện, thậm chí cả xin nghỉ cũng không có, nếu như trùnghợp vậy thì quá khéo rồi.
Lúc này, một tiểu thái giám nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, Cảnh Vương đến đây”.
Bước chân Dạ Mặc Cảnh trầm ổn, đi nhanh đến trước điện, hành lễ, “Tham kiến hoàng thượng”.
“Mặc Cảnh, trẫm nghĩ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451733/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.