“Thế chủ”.
Đức Tử và Mãn Ngân đi tới, hai người cầm thức ăn đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bên ngoài chỗ nào cũng có bức họa của Thế chủ, không chỉ làdân chúng mà ngay cả các đại môn phái trên giang hồ, cả hắc đạo và bạchđạo cũng xuống mệnh lệnh phải tìm bằng được thế chủ. Bây giờ tình cảnhcủa chúng ta có chút nguy hiểm, thế chủ không nên lộ diện”.
Nghi Nhân lẳng lặng ăn, gương mặt không lộ vẻ gì.
Đức Tử do dự một chút, thận trọng nói, “Thế chủ, nếu Lão thế chủ biết chúng ta ở đây làm chuyện này thì có thể ngài ấy sẽ rất giận dữ. Hơn nữa nghe nói bên phía Đại công tử cũng đã có hành động”.
Mãn Ngân cũng nói, “Thế chủ…. Chúng ta đã ở ngoài quá lâu, có phải là nên…………”.
“Bộp”.
Nghi Nhân ném đũa xuống, làm hai người giật mình. Họ biết thế chủ ghét nhấtlà lúc ăn cơm bị người khác làm phiền, hai người không ai dám nói gìnữa.
Nghi Nhân ưu nhã lau miệng, đứng lên xoay người hai cái,“Việc bây giờ ta đang làm chẳng qua chỉ là việc nên làm từ mấy nămtrước. Đã đi đến nước này rồi không có lý nào lại phải bỏ dở giữachừng!”.
“Nhưng là”. Đức Tử lo lắng nói, “Mọi người đều tìm thế chủ, thế chủ lại không muốn cải trang, chuyện này……….”.
Nghi Nhân cười nhạt một tiếng, “Trở về là chính mình đâu gọi là cải trang”.
Hai người bừng tỉnh hiểu ra.
Trên đường cái, tất cả dân chúng đều nói đến chuyện của Nghi Nhân, trênđường cũng dán đầy chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451691/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.