“Muốn biết quá khứ của ngươi?”
Phong Linh sốt ruột, “Nói nhảm! Có gì thì nói nhanh lên!”
“Lần đầu tiên ta theo phụ vương đi săn thú, đã cứu một người đang hấp hốitrong sông, ngươi nói ngươi tên là Nhiếp Tố Tố, ngoại trừ cái tên này,ngươi không còn nhớ gì nữa cả. Sau đó, ta dẫn ngươi về hành cung, từ đóngươi trở thành nha hoàn của ta. Mặc dù người rất mập, nhưng lại rấtlương thiện dịu dàng, và xem ta như người thân. Cho nên, ta cũng kể bímật của mình cho ngươi.”
Phong Linh bật thốt lên, “Bí mật kia chính là, thật ra ngươi là nữ?”
Nghi Nhân nói tiếp, “Đất đai chỗ ta cằn cỗi, dân chúng rất khổ sở, mà tất cả bạc đều dùng để nuôi quân, nên cuộc sống càng thêm khó khăn. Ta muốnthay đổi tình hình này, chỉ có thể dựa vào sức của bản thân. Sau, tanghĩ ra một kế hoạch, đó chính là lợi dụng sự mê tín của Dạ Hồng Thiên,để trở thành hoàng hậu của Dạ Hồng Thiên! Từng bước một đứng đầu MinhTịch, sau đó sẽ dời các con dân đến nơi này.”
Tới đây, cuối cùngPhong Linh đã hiểu, “Nói như vậy, lão hòa thượng kia cũng là do cácngươi sắp xếp? Nhưng sao rốt cuộc lại thành Nhiếp Tố Tố rồi?”
Một tầm mắt lạnh lẽo đủ để đông chết người bắn về phía nàng, “Đúng vậy, kếhoạch ta tính toán tỉ mỉ từng bước, cuối cùng, sao lại thành Nhiếp Tố Tố chứ?”
Nghe ra là Nhiếp Tố Tố đã giở trò gì đó, Phong Linh biết khôn không dám hỏi nữa.
“Trước đó một ngày, chúng ta vừa mới bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451682/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.