Hàm Vương phủ có vẻ an tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm người ta cảm thấy bị đè nén. Kể từ khi mẹcon Phong Linh rời khỏi phủ thì bây giờ càng bộc phát rõ ràng. Dạ Vô Hàm đi tới thư phòng, vừa định đẩy cửa ra thì tay cứng lại. Sau lưng, PhiƯng và Huyền Phong cũng đánh hơi được việc không tầm thường, lặng lẽ rút kiếm ra.
Dạ Vô Hàm vung tay. “Các ngươi ra ngoài kia canh phòng”.
Sau đó hắn không do dự đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Thần Hoàng đang đứng bên tường, ngẩng đầu thưởng thức một bức họa bên tường.
“Vẽ không sai, ngay cả thần vận độc nhất vô nhị chỉ có trên người nàng cũng vẽ ra được, thật là không đơn giản”.
Dạ Vô Hàm không nói nhảm với hắn, trực tiếp hỏi. “Ngươi đến nơi này của ta rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Thần Hoàng xoay người, tà mâu khẽ nhếch. “Vương huynh thân ái chỉ lớn hơn ta ba ngày, hoàng đệ tới cửa bái phỏng có gì không đúng sao?”.
DạVô Hàm rũ mắt xuống, che giấu đôi mắt bị sương bao phủ. “Giữa ngươi vàta thì đừng có dối trá khách sáo như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?”.
“Ha ha”. Thần Hoàng cũng không tức, ngồi xuống đối diện hỏi. “Đến đây là ngay cả một ly trà cũng không cho, ngươi keo quá rồi!”.
“Đi cửa thì cho, leo cửa sổ vào thì không có đâu”.
“Xì ~”. Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía bức tranh. “Nếu là ta vẽ cũng không vẽ được đẹp như ngươi”.
Dạ Vô Hàm nhấp môi dưới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451662/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.