Phong Linh nhìn chăm chú dung nhan lúc ngủ của hắn, ngón tay miêu tả khuôn mặt hắn trong không trung.
Phong Tam Nương, thừa nhận đi, ngươi yêu nam nhân này rồi.
Giống như mẹ ngươi, chối bỏ tình yêu đầu.
Tay nàng bỗng nhiên cứng đờ, dần dần rũ xuống.
Nàng đứng dậy, vụng về lặng lẽ bò xuống giường, sau đó đẩy cửa đi ra.
Trời tờ mờ sáng, dưới lầu đã có người ngồi ăn điểm tâm. Nàng hít sâu một hơi chuẩn bị xuống lầu, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Ai đó”. Tiểu nhị đi qua mở cửa, thấy người đứng bên ngoài thì sửng sốt một chút. “Khách quan muốn ở trọ sao?”.
“Tìm người!”. Một giọng nói thanh thúy có vẻ nóng nảy, sau đó một cô gái toàn thân đỏ như lửa đi vào.
Hồng Ngọc?
Phong Linh cứng người đứng đó quên phản ứng, vô ý thức lùi lại một bước nhưng lại đúng vào bức tường thịt đằng sau.
Thần Hoàng ngăn nàng lại, không lên tiếng mà trực tiếp nắm vai nàng.
“Không phải sợ, cho dù gặp phải khó khăn gì thì ta với nàng cùng nhau đối mặt”.
Trong nháy mắt, lo lắng dưới đáy lòng dần biến mất, nàng nhẹ nhàng gật đầunhỏ giọng nói. “Cảm ơn”. Nàng lấy hết dũng khí đi xuống lầu. “HồngNgọc”.
Hồng Ngọc thấy nàng thì kinh ngạc một lúc sau đó ánh mắtđỏ lên, xông tới ôm nàng. “Cái đồ ngốc này, tỷ muốn chúng ta lo lắng đến khi nào hả?”.
“Thật xin lỗi!”.
“Nương!”.
Phong Linh ngẩn ra, vội nhìn về phía cửa. “Con trai!”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451658/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.