Đối với Phong Linh mà nói, đêm nay nàng chưa từng chợp mắt.
Dạ Tàn Nguyệt không phải là một người hiền lành gì, không phải là ngườibác ái đến nỗi gặp chuyện bất bình đứng ra tương trợ. Từ lúc hắn ra taycứu nàng, nàng không phải không biết hắn đã nhận ra nàng rồi. Nhưng mà,nàng lựa chọn cách trốn tránh.
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, Pháp Hạ đã tới gõ cửa phòng nàng. “Thủy cô nương”.
“A, Pháp Hạ, tìm ta có việc gì thế?”. Đôi mắt Phng Linh thâm quầng, nhìn không có tinh thần gì.
Pháp Hạ khẽ đóng cửa, có vẻ thần bí, không giống dáng vẻ quang minh lỗi lạc ngày thường của hắn.
“Ngươi làm gì thế? Ăn trộm à?”.
Pháp Hạ ngồi xuống, nhìn nàng chăm chú. “Thủy cô nương, ngươi tin tưởng ta sao?”.
Hắn nghiêm túc như vậy cũng làm cho Phong Linh cảm thấy sững sờ. “Đang yênlành sao tự dưng lại hỏi cái này? Này, rốt cuộc ngươi có chuyện gìthế?”.
“Thủy cô nương, ta đã từng lặng lẽ kiểm tra cho ngươi”.
Phong Linh đưa tay ôm ngực theo bản năng, nhìn chằm chằm hắn như phòng sói.“Không phải là ngươi có khẩu vị nặng giống tên kia chứ?”.
Pháp Hạ nói tiếp. “Ta theo sư phụ hành y đến nay, mặc dù không phải chân truyền của ông nhưng cũng được tám chín mươi phần trăm”.
“Sau đó?”.
Hắn hơi nghi ngờ nói. “Thể chất của ngươi vô cùng quái dị, đây là lần đầu tiên ta gặp qua”.
Phong Linh nóng nảy, “Này, ngươi đừng nói nửa chừng, rốt cuộc là ta xảy ravấn đề gì? Không phải là…..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451637/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.