Ngoài cửa phòng, ngự y nhỏ giọng nói, Dạ Lạc Dao nằm ở trên giường chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt tràn theo khóe mi.
Một lúc sau, Thần Hoàng bước vào, sắc mặt hơi tối, hắn nhìn nàng, ngồi bêngiường. “Lạc Dao, ta đã sai người thu dọn đồ đạc rồi, buổi chiều sẽ đưamuội đến chỗ thần y”.
Dạ Lạc Dao mở mắt, nàng nhìn hắn sau đónước mắt không kìm được rơi xuống. “Nguyệt, huynh có thể theo muộikhông? Muội không muốn….. một mình…… Mặc dù bệnh của muội không tốt….Lúc đó, muội cũng hy vọng huynh làm bạn với muội, giống như chúng ta với mẫu hậu, đừng để một mình muội đi, được không?”.
Thần Hoàng cau mày, cầm tay của nàng ta, mím môi, gật đầu. “Ừ”.
“Cảm ơn, cảm ơn………..”. Dạ Lạc Dao nén lệ mỉm cười nói.
Bên ngoài, Lãnh Tàng Tâm và A Tinh đứng trong sân.
Lãnh Tàng Tâm đối mặt ngạo nghễ nhìn gương mặt nam nhân hiện lên đầy vẻ áynáy, cười một tiếng. “A Tinh, Dạ Lạc Dao không phải là nữ nhân mà ngươicó thể yêu, ngươi hiểu không?”.
Chân mày A Tinh khẽ run, hắn quay mặt đi. “Ta không……….”.
Lãnh Tàng Tâm khoát tay. “Ngươi đừng có phủ nhận trước mặt ta, ta ở trong kỹ viện nhiều năm như vậy, nam nhân có tâm tư gì ta liếc mắt là thấy”.Nàng cũng xoay người nhìn hắn. “A Tinh, mặc kệ bây giờ lòng chủ nhânđang ở trên người ai…. Nhưng nàng dù sao cũng không được. Ngươi có hiểukhông?”.
A tinh nhíu mày. “Ta biết rất rõ, ta luôn biết rõ. Cho nên, ta chưa từng làm gì quá phận cả”.
“Nhưng mà ngươi đã phạm vào sai lầm trí mạng”. Lãnh Tàng Tâm nói trúng tim đen. “Suýt chút nữa ngươi đã hại chết chủ nhân”.
A Tinh ảo não đấm một quyền vào thân cây. “Là ta đáng chết!”.
“Haiz”. Lãnh Tàng Tâm tiến lên vỗ vai hắn. “Không thầm mến thì không gọi làthanh xuân, không thất tình thì sẽ không lớn lên. Về sau ngươi đừng làmnhững chuyện hồ đồ nữa”.
Lúc hai người đang nói chuyện, Thần Hoàng đi ra.
A Tinh xoay người, quỳ gối trước mặt hắn. “Chủ nhân, là do thuộc hạ thất trách, xin chủ nhân trách phạt!”.
Thần Hoàng liếc mắt nhìn hắn. “Tự đến chỗ Phượng Nhi nhận 100 châm”.
“Vâng!”.
A Tinh đứng dậy, dứt khoát đi, giống như là chuẩn bị ra pháp trường.
Lãnh Tàng Tâm đồng tình lắc đầu. 100 châm đấy! Ai mà chẳng biết nữ nhânPhượng Nhi ra tay không hề lưu tình, sau 100 châm, A Tinh còn khôngthành tổ ong vò vẽ à? Trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu không phải làchuyện liên quan đến Phong Tam Nương thì chủ nhân tuyệt đối sẽ khôngdụng hình với thuộc hạ của mình.
“Tàng Tâm”.
“Vâng, có thuộc hạ”.
“Thời gian này, ngươi hãy ở khách sạn bảo vệ tốt cho nàng”.
Lãnh Tàng Tâm sửng sốt một chút. “Chủ nhân, ngài thì sao?”. Chuyện này chủnhân luôn tự thân tự lực, không cần người khác, bây giờ thì sao?
“Ta muốn trở về Tây Vực”. Ánh mắt Thần Hoàng nhìn xa xa, khóe môi mân lên.“Hoàng cung ta đã giao cho A Tinh rồi, nói cho tiểu tử đó, nếu như hắncòn làm ra chuyện gì thì không chỉ có 100 châm đâu!”.
“………. Vâng”.
*………….*
Ba ngày liên tiếp sóng yên biển lặng.
Phong Tam Nương cầm hạt đậu phộng cho vào miệng, vô thức nhai trong miệng.
Vấn Xuân và Sơ Hạ vì bân chuyện chuẩn bị, thỉnh thoảng sẽ thấy Huyền Phongqua giúp đỡ. Bảo Bảo không biết lại trốn đi đâu làm chuyện của võ lâm,tất nhiên Hinh Nhi vây quanh người nó, hai đứa nhỏ cả ngày đều khôngthấy người. Ngay cả Chu lão bản cũng vì “Có gan thì ngươi hãy đến” bậnrộn, đi sớm về trễ.
Dạ Vô Hàm cũng rất bận rộn, thỉnh thoảng hắncũng sẽ dành thời gian đến gặp nàng một chút, gương mặt hắn tiều tụy,làm Phong Linh muốn hỏi hắn một chút xem hắn đang làm cái gì nhưng rồinàng lại không nói.
Còn có….. còn có tên côn đồ đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Dường như, thế giới quá yên tĩnh rồi.
Hồng Ngọc ngồi đối diện với nàng cũng đang ngẩn người. Trong đầu nàng đều là bộ dạng Dạ Dập Tuyên ngày hôm đó, thỉnh thoảng nằm mơ nàng cũng thứctỉnh dậy. Điều này thật là quỷ dị!
Hồng Ngọc rùng mình một cái,bưng ly trà lên uống, ánh mắt nàng nhìn qua Phong Linh, đột nhiên nàngnghi ngờ nhìn trên ngó dưới Phong Linh. “Này, Tam Nương, hình như gầnđây tỷ mập ra nhiều đấy”.
Phong Linh ngẩn ra, sờ sờ mặt mình. “Nào có”.
“Còn nói không”. Phong Ngọc với tay véo hông nàng. “Nơi này giống như là thùng nước ấy”.
“Thật sao?”. Phong Linh đứng lên, vội vàng nhìn nhìn mình. Bộ quần áo khárộng vậy mà bây giờ lại hơi chật. Nếu như Hồng Ngọc không nói thì nàngcũng không phát hiện ra đấy.
“A, có thể là do gần đây ta ăn quánhiều rồi”. Phong Linh nhún nhún vai, tỏ vẻ nàng không thèm để ý, nàngngồi xuống tiếp tục ngẩn người với Hồng Ngọc.
Kể từ sau khi Phong Linh xin Dạ Vô Hàm tha cho hắn, Địch Cuồng là mộtngười luôn tuân theo định luật người thắng là kẻ mạnh, không chút do dựgọi Phong Linh là lão đại.
“Hai người các ngươi đến chơi, đến đây ngồi đi”. Phong Linh gọi nhiệt tình.
Lãnh Tàng Tâm nhìn xung quanh người nàng, chớp mắt nói. “Tam Nương, tại sao mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã mập ra thế?”.
“Lòng thoải mái thân thể béo ra”. Phong Linh không thèm để ý, tùy tiện nóichuyện mấy câu, sau đó nàng khụ một tiếng, ra vẻ hỏi. “Đúng rồi, gần đây tên kia bận cái gì à?”.
Lãnh Tàng Tâm biết nàng đang hỏi chủ nhân nhưng cố ý hỏi. “Ngươi hỏi ai vậy?”.
Hồng Ngọc cũng nhịn cười. “Đúng thế, tỷ không nói họ tên thì ai biết tỷ đang nói người nào”.
Phong Linh quét mắt nhìn hai người. “Hai người cố ý à?”.
Lãnh Tàng Tâm nhíu mày cười một tiếng. “Ha ha, Tam Nương, nếu như ngươi muốn biết tình hình của chủ nhân thì ngươi cứ thoải mái hỏi, nếu ta biết thì ta sẽ nói”.
“Thôi đi, dù sao thì hắn cũng cứu ta một mạng, ta chỉ muốn biết hắn phục hồi như thế nào rồi”.
“Chủ nhân đã đi Tây Vực mấy ngày nay rồi”.
“Tây Vực?”. Phong Linh ngẩn ra. “Tại sao đột nhiên lại qua đó?”.
Lãnh Tàng Tâm trả lời. “Bệnh cũ của Lạc Dao công chúa tái phát nên chủ nhân đưa nàng đi tìm Cố thần y”.
“À”. Phong Linh nhàn nhạt đáp một tiếng, trên mặt lạnh nhạt, không có biểu tình gì.
Hồng Ngọc vui vẻ nghiêng đầu, cố ý hỏi, “Hình như thái tử đối xử rất tốt với cô công chúa này”.
Phong Linh tiếp tục ăn đậu phộng, lông mày rũ xuống, ngoài miệng thì khôngnói lời nào nhưng lẩm bẩm trong lòng. Người như tiên nữ như vậy, đừngnói là nam nhân, ngay cả nàng nhìn thấy cũng động lòng, Dạ Tàn Nguyệtlàm sao có thể không thích cho được?
Dường như Địch Cuồng muốnchứng minh suy nghĩ của nàng, hắn sờ cằm nói. “Dạ Lạc Dao đẹp thật, nếunhư ngày ngày ta ở chung với nữ nhân đẹp như vậy, ta đã sớm ra tayrồi!”.
“Bốp”. Lãnh Tàng Tâm đánh hắn một cái. “Muốn chết sớm thì cứ nói ta một câu, ta không ngại tiễn chàng lên đường đâu”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]