Phong Linh cực kỳ khó chịu đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dạ Lạc Dao chậm rãi đi tới.
“Ta đến tìm Nguyệt”. Nàng ta cười khẽ.
Mặt Phong Linh không thay đổi, chỉ về phía sau lưng. “Hắn nằm trongphòng hảo hạng. A, đúng rồi, ngươi trả tiền phong mấy ngày nay cho hắn,cảm ơn”.
“Không thành vấn đề”.
Dạ Lạc Dao phóng lên lầu, Phong Linh trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, miệng cong lên. “Ban ngày mà còn đóng cửa chặt như vậy, tuổi trẻ bâygiờ thật là…… Thói đời thật bạc bẽo”.
“Tam Nương”. Ở dưới lầu, Dạ Vô Hàm từ trong phòng bếp đi ra, trong taybưng một bát canh, ngoắc tay với nàng. “Mau xuống đây uống chút cháogà”.
“Ồ!”. Phong Linh vội vàng chạy xuống, ngửi thấy hương vị ngào ngạt thì khen. “Thơm quá, ai làm vậy?”.
Vấn Xuân đứng sau lưng cười nói. “Đương nhiên là Vương gia làm rồi. TamNương, ngài không biết, nô tỳ ở trong Vương phủ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Vương gia xuống bếp đó”.
“Thật sao?”. Phong Linh cảm động nhận lấy, hai mắt tỏa sáng. “Vô Hàm, cảm ơn ngươi”.
Dạ Vô Hàm cưng chiều cười. “Nàng muốn cảm ơn ta thì phải uống sạch chỗ này”.
“Điều này còn cần phải nói sao?”. Phong Linh ngồi xuống, húp một ngụm lớn.
Lúc này, Thần Hoàng và Dạ Lạc Dao từ trong phòng đi ra. Ánh mắt ThầnHoàng đảo qua, thấy tình cảnh bên này, vẻ mặt có chút căng thẳng. Haimắt Dạ Lạc Dao thì đỏ lên giống như là vừa khóc, yên lặng đi sau lưnghắn.
“Đi sao?”. Dạ Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451611/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.