Dạ Vô Hàm đẩy nàng ta ra, bước chân không yên đi về phía trước, lúc đi xuống bậc thang suýt nữa thì ngã nhào, Châu Châu đuổi theo, đỡ hắn. “Vương gia………”.
“Tránh ra”. Âm thanh hắn trầm thấp, lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Vương gia, cho dù ngài không yêu thích thiếp thì thiếp cùng xin ngài đừng cự tuyệt thiếp”. Châu Châu kéo tay của hắn, đặt lên vai nàng. Nhìn nàng hơi gầy yếu nhưng vẫn cậy mạnh đỡ lấy hắn.
Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, mượn ánh trăng liếc nhìn bộ dạng quật cường của nàng ta, meo mắt, cũng không cự tuyệt nữa. Đầu hơi đau, mặc cho nàng ta đỡ hắn về Bác Ý hiên.
Sau khi đỡ Dạ Vô Hàm lên giường, Châu Châu hít sâu mấy hơi, sau đó rót một ly trà, “Vương gia, ngài uống chút trà giải rượu”.
Dạ Vô Hàm giơ tay lên, lập tức cái chén trong tay nàng đổ ra.
“A!”, Tay Châu Châu bị nước trà đổ vào, nóng đỏ một chỗ, đau đến nỗi suýt nữa nước mắt đã rơi.
Dạ Vô Hàm nhíu mày, kéo tay nàng ta nhìn một chút, giọng điệu hòa hoãn mấy phần. “Ngươi ra ngoài bôi thuốc đi”.
Nàng ta lắc đầu, nén lệ, đột nhiên ôm lấy cổ hắn nói. “Vương gia, ngài đừng đuổi thiếp đi, thiếp không cần danh phận gì cả, cái gì cũng không cần, chỉ cầu ngài đừng đuổi thiếp đi………”.
“Ngươi………”.
Nàng đưa ngón cái ra, đè môi của hắn. “Vương gia, đêm nay có thể như đêm của sáu năm trước được không, để cho thiếp nhớ lại đêm đó, được không?”.
Đôi mắt trong veo dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451542/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.