Phong Linh chạy ra thì nhìn thấy Dạ Tàn Nguyệt đang níu lấy một tiểu thái giám, một tay đặt trên cổ của hắn. Nàng nhìn kỹ lại thì tên tiểu thái giám đó chính là Tiểu Quý Tử.
Cậu ta sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. “Thái, thái tử.......”.
Ánh mắt Dạ Tàn Nguyệt run lên, khoảnh khắc đó hắn như ác ma. Phong Linh thấy tay phải của hắn sắp đập xuống thì không kịp nghĩ ngợi gì vội vàng chạy tới nắm chặt tay của hắn. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi tỉnh táo lại một chút đi!”.
Ánh mắt từ từ rời đi, rơi trên người nàng, lạnh lùng như vậy, tàn nhẫn như vậy nhưng trong ánh mắt đó mơ hồ ẩn chứa một nỗi đau. Một nỗi đau mà hắn không thể nói rõ, một nỗi đau mà nàng không lý giải được.
“Thái tử phi, ngài cứu nô tài với......”. Ánh mắt Tiểu Quý Tử tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Linh.
Dạ Tàn Nguyệt lại nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn hắn ta làm người ta không thể phát hiện trong đôi mắt thần bí hiện lên tia sát ý. Thị vệ, thái giám, cung nữ đứng bốn phía xung quanh nhưng không ai dám tiến lên. Trước kia thái tử ngu nhưng bây giờ thái tử điên rồi, ai dám tiến lên?
Phong Linh cắn răng, nhìn hắn nói một cách chân thành. “Xin lỗi, ta không nên nói như vậy, ta biết đó là kinh nhờn sự tôn nghiêm của ngươi, ta nhận lỗi với ngươi. Nếu như ngươi vẫn còn giận thì trút lên người ta đây này, ta đảm bảo sẽ không oán hận nửa câu.........
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451492/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.