Bác Ý Hiên
Châu Châu ôm chặt Hinh Nhi, cúi đầu thật thấp.
Nàng thay một bộ quần áo màu lam nhạt, tóc dài buộc sau gáy, không hề có chút đồ trang sức dư thừa. Da gần như trong suốt, trắng nộn, nhìn qua làm người ta muốn cắn một miếng.
Hinh Nhi trong ngực nàng mở to đôi mắt nhìn nam nhân đang ngồi muốn nói cái gì rồi lại không dám nói, vì bà và dì đã cảnh cáo bé. Nếu như bé mở miệng nói một chữ thì sẽ cắt đầu lưỡi của bé, còn bán nương bé đi...
Dạ Vô Hàm đứng đối diện với hai mẹ con, ánh mắt nhìn qua bọn họ, khi nhìn vào Châu Châu thì bỗng nhiên hắn thấy hoảng hốt. Con mắt tinh khiết không vướng bụi trần, trong mắt toát ra vẻ e lệ quen thuộc như đã từng quen biết, như đã tồn tại trong trí nhớ của hắn... (*giơ ngón giữa*).
Thời gian giống như quay lại sáu năm trước, cái đêm mà hắn thu quân hồi triều...
Hắn lẳng lặng nhìn về nàng, nhíu mày: “Đêm sáu năm trước, thực sự là ngươi?”.
Châu Châu cắn môi, đôi mắt đỏ lên, chậm rãi gật đầu, dường như đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy: “Ngày ấy, giống như thường ngày nô tỳ đứng đợi cha trở về nhà...”.
Dạ Vô Hàm yên lặng lắng nghe nàng ta nói chi tiết, trong đầu hắn cũng có đoạn ngắn tương tự.
Cuối cùng, nàng nói: “Lúc Vương gia hôn mê còn nói Thần Hoàng, ngọc tỷ”.
Vừa nghe đến đó thì ánh mắt của hắn lạnh đi. Đêm đó hắn định về phủ nhưng lại nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451395/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.