Hai mẹ con đi ra cửa sau, đi vài bước nhìn thấy một cái cửa hông, ngoài cửa có gia đinh trông chừng.
“Phu nhân, tiểu thư.”
“Lão gia đã tới đây chưa?” Triệu phu nhân hỏi.
“Ách, đã tới một lần, chúng nô tài theo lời dạy của phu nhân, nói nàng bị bệnh hủi, lão gia lúc này mới đi.”
“Ừ, rất tốt, các ngươi canh ở chỗ này, không cho bất luận kẻ nào tới gàn. Mở cửa ra, ta muốn vào trong.”
“Vâng.”
Trên cửa khóa một khóa sắt cực to, gia đinh móc ra chìa khóa mở cửa. Một hồi tiếng cười như chuông bạc từ bên trong truyền ra. Triệu phu nhân cùng Tiêm Vũ nghiêng người đi vào, chỉ thấy một tiểu viện bình thường, phía sau là một gian nhà ngói còn sót lại.
Trong sân có hai mẹ con đang chơi đùa, vừa nhìn thấy người bước vào lập tức bị sợ đến núp vào góc tường.
Đó là một nữ nhân hết sức thanh tú xinh đẹp, dáng dấp mảnh khảnh nhỏ nhắn, một đôi mắt to như nai con đang tràn đầy kinh hoàng, nếu như không phải tiểu cô nương trong ngực đang sợ hãi gọi mẹ thì không ai đoán được nàng đã là mẹ của đứa bé. Tiểu cô nương chỉ mới bốn năm tuổi, giờ đang khiếp sợ nhìn hai mẹ con Triệu phu nhân.
“Phu… phu nhân, tỷ tỷ…”
Triệu phu nhân nhổ một ngụm: “Phi, ngươi gọi ai là tỷ tỷ?!”
“Nương.” Tiêm Vũ giơ tay ra: “Con muốn nói chuyện riêng với Châu Châu một chút, nương đi trước đi, đừng làm mọi người sinh nghi.”
Triệu phu nhân biết tính tình nữ nhi, trợn mắt nhìn Châu Châu, sau đó đi ra khỏi viện.
Tiêm Vũ ngồi ở chiếc ghế duy nhất trong sân: “Châu Châu, mấy năm này, khiến ngươi uất ức rồi.”
Thân thể Châu Châu co rút, ôm chặt lấy nữ nhi, Châu Châu vội vàng lắc đầu: “Không đâu, Châu Châu ở chỗ này sống rất tốt, nhờ có tỷ tỷ và đại nương… Ách không, phu nhân chăm sóc.”
Tiêm Vũ cười lạnh: “Ta không rảnh nghe ngươi nói mấy câu dễ nghe này. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn rời đi chỗ này không?”
Hai mắt Châu Châu sáng lên, ngay sau đó liền ảm đạm xuống, lắc đầu một cái.
“Không muốn, hay là không dám?”
“Ta…”
Tiêm Vũ không tiếp tục quanh co cùng nàng ta, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi còn nhớ đến Hàm
vương chứ?”
“Không!” Châu Châu cuống quít phủ nhận, sắc mặt trắng bệch. Nhưng tiểu cô nương trong ngực nàng ngẩng đầu lên tò mò hỏi lại: “Hàm vương? Nương, người nói với Hinh nhi, cha Hinh nhi là Hàm vương mà.”
Châu Châu hoang mang che miệng nữ nhi lại: “Hinh nhi, không được nói bậy!”
Tiêm Vũ cười một tiếng: “Còn nói là không?”
“Tỷ tỷ, tỷ nghe ta giải thích, ta…”
“Không cần, ta tới nơi này không phải muốn làm khó dễ hai mẹ con ngươi.”
Châu Châu hồ nghi rũ mắt xuống: “Tỷ tỷ có chuyện gì vậy?”
“Ta muốn dẫn ngươi vào Hàm vương phủ!”
Một câu nói, khiến Châu Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn to không thể tin được: “Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì?”
Tiêm Vũ nhìn nàng chằm chằm, nói từng câu từng chữ: “Ta muốn đưa ngươi vào Hàm vương phủ, ta muốn để nữ nhi của ngươi làm Quận chúa!”
“Quận chúa chính là nữ nhi của Vương gia.” Tiêm Vũ đứng dậy, đi tới cười lạnh lùng: “Hinh nhi, ngươi và nương của ngươi sắp có được cuộc sống tốt rồi,vui không?”
lời của ốc: bé Hinh Nhi cũng là 1 đứa bé đáng thương và bạn Hàm cũng là 1 ông bố đáng thương
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]