Bên trong đại sảnh đều im lặng, tất cả mọi người đều không cam lòng nhìn hai người. Không ai phát hiện ra Nguyệt Nguyệt đứng trên đài, lông mày đang nhếch lên lộ vẻ vui sướng.
Phong Linh và Dạ Dập Tuyên giật mình, làm sao lại thế này? Trùng hợp quá vậy!
Người hầu vội vàng chạy đến: “Chúc mừng hai vị công tử, chúc mừng!”.
“Không, chúng ta không....”. Phong Linh muốn giải thích nhưng người hầu không hề nghe, căn cứ vào chỗ quả tú cầu rơi, vui vẻ nói với Phong Linh: “Chúc mừng, vị công tử này đã được hưởng đêm đầu của Nguyệt Nguyệt cô nương”.
“Ta?!”. Giữa một đống ánh mắt ghen tỵ, Phong Linh trợn tròn mắt, vội vàng quay đầu nhìn Dạ Dập Tuyên xin giúp đỡ nhưng người này cũng mang khuôn mặt xem trò vui, không hề muốn giúp đỡ.
“Công tử, mau vào động phòng thôi”.
“Đợi chút, ta không....”.
“Xin mời!”.
Phong Linh dứt khoát: “Ta không có tiền”.
Dạ Dập Tuyên nhếch môi, rất hào phóng nói: “Ta có”.
Phong Linh trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi cố ý đấy à?”.
Người này vô tội nhún vai: “Ta nghĩ rằng ngươi thích”.
“Ngươi....”.
Người hầu không nói nhiều mà trực tiếp nhấc Phong Linh lên lầu, Dạ Dập Tuyên tà ác nâng môi.
Lần này nhất định phải làm cho nàng nhớ kỹ!
Phong Linh bị người ta đẩy vào phòng, của phòng bị đóng lại.
“Mở cửa!”. Phong Linh vội vàng đập cửa.
Đúng lúc này, có một người ôm nàng từ phía sau: “Công tử, mau đến đây!”.
Phong Linh chỉ cảm thấy lông tơ toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451375/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.