Edit: Naleo
Beta: Ốc Vui Vẻ
“Không sai!” Phong Linh ủng hộ con trai, nhớ tới một đêm kia ở kỹ viện, nàng lại muốn giết người!
Tên khốn kia, người có cái nốt ruồi đỏ ở ngực đó!
Nghĩ đến nốt ruồi đỏ, Phong Linh chấn động toàn thân. Một đêm kia, lúc hỏa hoạn, người cứu nàng là Dạ Dập Tuyên, tiếp đến nàng nhìn thấy Dạ Vô Hàm, bọn họ…
Một giây kế tiếp, động tác của Phong Linh nhanh hơn đại não. Nàng chợt vọt tới trước mặt Dạ Vô Hàm, tay tháo vạt áo hắn ra…
Bảo Bảo nhìn chằm chằm nương, há to miệng không thể tin.
Dạ Vô Hàm cũng kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nháy mắt ngây dại, ngay sau đó, vẻ mặt giận hờn: “Ngươi… đồ sắc nữ này! Ngươi làm cái gì đấy?”
Sau khi rống lên, hắn vội vàng đóng lại vạt áo, nhìn chòng chọc Phong Linh như đang phòng lang sói.
Phong Linh chớp mắt một cái, nghiêng đầu nhìn hắn nghi ngờ: “Ngươi bị thương?”
Trước ngực Dạ Vô Hàm quấn đầy băng, có thể nhìn thấy vết máu mờ mờ. Đừng nói một nốt ruồi đỏ, ngay cả hai núm vú cũng chẳng nhìn thấy.
Tiếc quá.
Sắc mặt Dạ Vô Hàm trở lên hồng hồng, hai tay siết chặt thành quyền, kích động đến muốn bóp cổ nàng, âm thanh đè nén nói: “Ngươi là nữ lưu manh sao? Đã là mẹ của đứa bé rồi, ngươi cũng không biết thu liễm một chút sao? Ngươi định làm gì trước mặt đứa bé thế hả?”
Bảo Bảo lặng yên.
“Ta…” Phong Linh cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451355/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.