Edit: Naleo
Beta: Ốc Vui Vẻ
“Này! Sao các ngươi lại bắt ta?” Phong Linh sợ đến kêu to: “Buông tay! Mau buông ra! Cứu mạng!”
Càng lúc càng nhiều người tụ tập lại, hưng phấn hô to: “Nàng ta chính là Tuyên vương phi, mau, ai bắt được nàng ta là có một trăm lượng vàng!”
“A… buông ta ra!” Phong Linh luống cuống, váy cũng bị người ta giật ra, lộ ra một mảng da thịt trước ngực.
Đột nhiên có một đôi tay đem nàng kéo ra khỏi đám người, giấu sau lưng.
“Nương! Nương có bị thương không?” Bảo Bảo nhíu mi, thấy nương nó bị như thế thì rất tức giận, tay nắm chặt thành quả đấm.
Vẻ mặt Dạ Vô Hàm giận dữ hiếm thấy, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người trước mặt, cởi trường sam xuống ném cho Phong Linh: “Mặc vào!” Phong Linh chưa kịp hoàn hồn, nghe hắn nói thế thì lập tức đem áo của hắn quàng lên người.
Ánh mắt hắn nhìn tới thông báo treo thưởng lớn trên tường, nhìn thấy bức tranh thì đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
“Ngươi là ai?” Có người không biết sợ thét một tiếng “Chúng ta cố gắng giúp Tuyên vương, đưa vương phi về cho vương gia, ngươi đừng ở chỗ này chướng mắt chúng ta!”
Những người bên cạnh chỉ sợ Dạ Vô Hàm giành được tiền thưởng, ồn ào nói: “Đúng đúng, mau tránh ra, không liên quan đến ngươi.”
“Lớn mật!”
Một đạo bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, Phi Ưng xuất hiện trước mặt mọi người tựa như thiên binh thiên tướng, mặt lạnh quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451301/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.