“Ánh mắt của gia thật tốt, Tàng Tâm vừa tới nơi này không lâu ngài đã biết tên nàng ấy?”. Mặt mũi tú bà hớn hở: “Nhưng mà hôm nay Tàng Tâm đã có khách đặt rồi, không thì ta chọn cho gia một cô nương nhé?”.
“Khách?”. Dạ Vô Hàm nhíu mày, nhìn qua Phi Ưng. Người phía sau gật đầu phi ra ngoài.
“Ha ha, là dạng khách như thế nào?”. Hắn tiện tay móc ra mấy tờ ngân phiếu, không thèm nhìn mà ném luôn cho tú bà.
(Ốc: đồ thừa tiền, ít ra cũng phải đếm rồi để lại 1 ít cho editor là ta đang ngồi hóng chuyện của anh chứ)
Tú bà trợn to hai mắt nhìn số lượng ngân phiếu trên tay, mặt mày tươi như hoa: “Mặc kệ là khách nhân nào cũng không thể so với gia được, để ta lên nói Tàng Tâm chuẩn bị một chút”. Nói xong chuẩn bị lên lầu thì Dạ Vô Hàm “Bốp” gấp quạt lại, đưa tay ngăn tú bà: “Không cần, ta sẽ tự lên”.
Tú bà sửng sốt, bà chưa bao giờ gặp vị khách nào nóng lòng như vậy.
Ánh mắt Dạ Vô Hàm dần dần lạnh lùng, đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng.
Bên trong gian phòng, một cô gái mặc áo đỏ ngồi bên cạnh cây đàn cầm, thản nhiên khảy đàn. Mái tóc dài đen nhánh tùy ý tản ra, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ không tìm ra tỳ vết nào. Một đôi mắt câu hồn hơi khép như đang trong mộng. Toàn thân tản ra hơi thở lười biếng quỷ dị, lơ đãng giơ tay nhấc chân cũng có thể làm nam nhân động tâm.
Dạ Vô Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-vo-luong-ba-me-map-la-cua-ta/2451266/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.