Lục Tế Tân bị giam ở lầu hai, cô không hề ngồi xuống mà đứng chắp tay trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đêm nay mặt trăng rất tròn, vừa lớn lại sáng.
Cô nhớ lúc học tiểu học, giáo viên văn nói mặt trăng đại diện cho sự đoàn viên, biểu đạt sự nhớ nhung, ký gửi sự quyến luyến với người thân.
Lúc còn nhỏ thầm nghĩ người thân của mình đang ở đâu?
Vầng trăng mọc ở biển khơi, cùng chung một lúc góc trời soi chung.
Giờ phút này, có phải ba mẹ ở nơi xa cũng ngắm trăng cùng cô?
Ông Cổ nói ông nhặt cô trên đường vắng, bởi vì chỗ vắng vẻ, một cô bé như cô ở đó không an toàn. Hơn nữa cô xinh đẹp như thế, sẽ bị người ta bắt cóc làm con dâu nuôi từ nhỏ, nên ông dẫn cô về nhà.
Khi đó cô ăn mặc rất đẹp, mặc váy bằng tơ lụa, tóc dài, chải búi tóc rất đẹp, trên vai còn đeo cặp da nhỏ xinh.
Cách ăn mặc thời thượng như thế xem ra là được mẹ chăm sóc kỹ càng, nuông chiều từ bé.
Ông Cổ nói, nhất định mẹ của cô rất yêu thương cô.
Lục Tế Tân cũng cảm thấy như thế, mặc dù tuổi còn nhỏ, đã quên rất nhiều chuyện nhưng nửa đêm tỉnh mộng cô vẫn nhớ đôi mắt phượng dịu dàng kia.
Chủ nhân của đôi mắt phượng yêu cô đến thế, mua cho cô váy đẹp, mặc đồ mẹ con, cho cô ăn mặc thật xinh đẹp.
Còn nói Niếp Niếp* là công chúa nhỏ bà yêu nhất!
* Niếp Niếp hay còn được gọi là bé con, nên mình nghĩ để Niếp Niếp sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-tram-ty-moi-me-ky-nhan/864872/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.