Sau khi rơi xuống nước, quả thật Lục Tế Tân cảm thấy không khỏe, cô nghỉ ngơi cả buổi sáng, buổi tối mới ra ngoài.
Khi cô ra ngoài mới biết được đám người Lục Nhã Tình, Cố Tu Minh đã rời đi từ lâu.
Cô nhíu mày, không quá để ý đến chuyện này, lúc muốn đến phòng ăn thì nhận được cuộc gọi của ông cụ Lục muốn cô về nhà ngay. Trong điện thoại không nói gì, nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ sắc trời đã tối, Lục Tế Tân không tiện chậm trễ, cô nhắn tin Wechat cho Thẩm Gia Diệu sau đó rời đi.
Lúc đến nhà họ Lục thì trời đã tối đen.
Cô đẩy cửa đi vào, trong nhà đông đủ, ngoại trừ Lục Thừa Viễn ở nước ngoài, những người khác vẫn ở đây bao gồm cả Cố Tu Minh.
Người nhà họ Lục có mặt đầy đủ, nhưng có rất ít người giúp việc, chỉ có quản giá đứng sau lưng ông cụ Lục với vẻ mặt giữ kín như bưng.
Lục Tế Tân nhíu mày, bầu không khí trong phòng trầm thấp, thậm chí hơi đè nén, mơ hồ và kỳ lạ.
Tất cả mọi người nhìn cô với vẻ mặt u ám.
Lục Tế Tân đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn ông cụ Lục hỏi: "Gọi cháu trở về có việc gì thế?"
"Lục Tế Tân!" Ông cụ Lục còn chưa kịp nói chuyện, bà Lục đã làm khó dễ, nói với giọng điệu dữ tợn: "Cô đã làm chuyện như vậy mà còn có mặt mũi trở về, trong lòng cô không biết xấu hổ à?"
Lục Tế Tân khó hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì khiến bọn họ tức giận như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-tram-ty-moi-me-ky-nhan/864869/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.