Sau khi nói chuyện điện thoại xong, sắp xếp xong lính đánh thuê bảo vệ Lục Tế Tân, Thẩm Gia Diệu dựa vào ghế đột nhiên phì cười ra tiếng.
Anh dựa vào ghế, lưng không thẳng, thậm chí còn hơi nghiêng ngả. Nếu những người khác ngồi thế này chắc chắn có vẻ không đứng đắn, lưu manh này nọ. Nhưng Thẩm Gia Diệu làm vậy lại có cảm giác khiến người ta điên đảo.
Anh nhớ năm năm trước, khi Lục Tế Tân mới mười tám tuổi, cô vô cùng hoạt bát tràn đầy năng lượng. Ban ngày ra ngoài quậy một phen, buổi tối có thể trở về đọc tiểu thuyết, vừa xem vừa cắn môi, còn nhìn anh cười ngây ngốc.
Anh hỏi cô cười cái gì, cô nói đang nhìn tổng giám đốc. Tổng giám đốc ngốc thật, rõ ràng IQ 180 mà không nhìn rõ thủ đoạn vụng về của phụ nữ, nhất định phải hiểu lầm. Rõ ràng vô cùng giàu có, thế lực trải khắp thế giới nhưng chỉ cần nữ chính ra nước ngoài thì nhất định sẽ không tìm được. Rõ ràng chen lẫn hai bên đen trắng, bên cạnh có vô số vệ sĩ nhưng mãi mãi không bảo vệ được nữ chính. Một khi xảy ra chuyện gì thì người bị thương mãi là nữ chính.
Đây là tổng giám đốc bá đạo gì chứ, ngu xuẩn đúng hơn.
Lúc đó, Thẩm Gia Diệu còn thảo luận nói không thể nói vậy được, có lúc sức người không đủ, cho nên sẽ xuất hiện rủi ro.
Bây giờ chính Thẩm Gia Diệu trở thành tổng giám đốc bá đạo, anh mới phát hiện tổng giám đốc trong truyện thật ngu xuẩn.
Cho dù là mưu kế gì, nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-tram-ty-moi-me-ky-nhan/864865/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.