Chương trước
Chương sau
Từ đó về sau, Lục Tế Tân không bao giờ trở về nhà họ Lục một lần nào nữa, bên nhà họ Lục cũng chưa từng gọi điện thoại lần nào.
Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ liên quan gì đến Lục Tế Tân, mà cuối cùng lại bị giận chó đánh mèo, Nhϊếp Vũ Đồng tức giận, nổi giận đùng đùng, cảm thấy bất bình thay cho cô: "Quá đáng thật chứ! Chuyện cô Lục nhận nuôi con gái lớn như vậy mà nhà họ Lục không ai nói cho chị biết, nếu không phải tổng giám đốc Ngôn nói, chắc chị cũng không biết.”
Nhϊếp Vũ Đồng chưa từng thấy người nhà nào như vậy.
Lúc trước nghe nói đại thần tìm được người thân, còn âm thầm vui vẻ cho cô, kết quả còn không bằng không tìm được.
Nhϊếp Vũ Đồng hơi tức giận, không phải vì cô Lục nhận nuôi Thịnh Yên Nhiên mà không nói cho Lục Tế Tân biết, mà là vì sắp tổ chức tiệc lớn, không ngờ là không nói một lời nào, đến khi bữa tiệc tối được tổ chức, đại thần không có mặt thì lại nhận phải bao nhiêu chỉ trích từ người khác.
Vốn là con gái mất tích 18 năm của nhà họ Lục đã nhận được sự chú ý của tầng lớp thượng lưu.
Nếu là ngày đó cô không có mặt, không biết lại truyền ra lời khó nghe nào nữa.
Nhϊếp Vũ Đồng ở bên cạnh lẩm bẩm nửa ngày, khi nhận ra đại thần không có phản ứng liền quay đầu liếc mắt một cái, đại thần lại đắm chìm trong nghiên cứu không thể tự thoát ra rồi.
Thời gian trước, phòng thí nghiệm của đại thần nghiên cứu ra thành quả quan trọng, mấy tài liệu khoa học hàng đầu quốc tế đều công bố luận văn của cô, còn có mấy trường đại học nước ngoài mời cô ra nước ngoài diễn thuyết, thậm chí còn có một đề cử giải thưởng quan trọng.
Bởi vì quá bận rộn, mới không có thời gian chú ý đến nhà họ Lục kia.
Trong khoảng thời gian này, Lục Tế Tân hầu như đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với Thẩm Niệm Hi, còn lại đều dùng để viết luận văn, ăn cơm cũng giống như đi đánh trận.
Cũng bởi vậy, Nhϊếp Vũ Đồng mới có thể ở bên này chăm sóc cô.
Lục Tế Tân từ chối cành ô liu mà đại học bên kia đưa tới, xoa chiếc cổ đau nhức, đến lúc này mới có thời gian nhìn về phía Nhϊếp Vũ Đồng: "Vừa rồi em nói cái gì?”
Nhϊếp Vũ Đồng: "..."
Đại thần không hề nghe thấy những lời oán giận của cô.
Cô ấy đành phải nói lại một lần nữa, nói hai tháng nay cô Lục đã chuyển hộ khẩu của Thịnh Yên Nhiên vào nhà họ Lục, nói muốn chính thức nhận nuôi cô ta.
"À." Lục Tế Tân gật đầu, không quá để ý.
Nhìn dáng vẻ bình thản không hề gợn sống của cô, Nhϊếp Vũ Đồng không nhịn được sáp lại gần nói: "Đại thần, chị không cảm thấy Thịnh Yên Nhiên là Bạch Liên Hoa* sao, có khi là cố ý tự sát.”
* Bạch Liên Hoa: ý chỉ cô gái có vẻ ngoài ngây thơ lương thiện, nhưng ở trong thì đầy tâm địa xấu xa
Vẻ mặt Lục Tế Tân vốn hề quan tâm một chút nào, khi nghe đến những lời này mới đảo mắt nhìn cô ấy một cái.
Thấy đại thần nhìn mình, Nhϊếp Vũ Đồng lập tức trợn tròn mắt, tựa như đang chờ được khen ngợi.
"Em vẫn chưa quá ngốc." Lục Tế Tân mở miệng.
Nhϊếp Vũ Đồng vô cùng vui vẻ vì được đại thần khen.
Cô ấy hí hửng bày tỏ quan điểm: "Đáng tiếc cô Lục cô không nhìn ra bộ mặt thật của cô ta. Nào có người vì lý do này mà tự sát, còn úp cái nồi này lên người chị.”
Lần này, Lục Tế Tân không phụ họa mà khẽ cười một tiếng.
Nhϊếp Vũ Đồng nháy mắt mấy cái, không hiểu.

"Vừa mới khen em không ngốc, lại ngốc nữa rồi." Lục Tế Tân mở miệng.
Thật thẳng thắn, thật không chút lưu tình, mặt Nhϊếp Vũ Đồng liền đỏ lên trông rất xấu hổ.
"Đại thần..." Cô ấy ủy khuất.
"Đứa ngốc này." Lục Tế Tân liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Người nào dễ bị che mắt như vậy chứ? Huống chi cô là một nữ cường nhân quyết đoán sát phạt trên thương trường, lý do Thịnh Yên Nhiên tự sát là chân không đứng vững nữa.”
Nhϊếp Vũ Đồng càng nghe càng hồ đồ, nếu cô Lục không bị Thịnh Yên Nhiên che mắt, vậy sao lại nhận nuôi cô ta, còn thông báo cho cả thiên hạ.
Tầm mắt Lục Tế Tân chuyển hướng ngoài cửa sổ, giọng điệu thản nhiên: "Chỉ là tình cảm nặng nhẹ, lòng người thiên vị mà thôi.”
Nghe được câu này, Nhϊếp Vũ Đồng đột nhiên hiểu ra.
Rõ ràng Lục Tế Tân không có lỗi trong chuyện này, Thịnh Yên Nhiên giả bộ tự sát và cô Lục vẫn lựa chọn Thịnh Yên Nhiên.
Bởi vì thiên vị nên mặc dù cô Lục biết Lục Tế Tân vô tội, vẫn giận chó đánh mèo với cô.
Giống như là có thứ gì đó rơi vào trong mắt, vành mắt Nhϊếp Vũ Đồng đỏ lên, cô ấy vội vàng cúi đầu dụi mắt.
Nhϊếp Vũ Đồng không dám tưởng tượng, đại thần lại là người không được yêu thương, mặc cho người ta hiểu lầm vu khống, thật không biết trong lòng khổ sở đến cỡ nào.
"Đại thần." Nhϊếp Vũ Đồng sắp khóc.
Đúng là cô gái đa sầu đa cảm, Lục Tế Tân liếc cô ấy một cái, cảm thấy buồn cười.
Cô đứng lên, dáng người gầy gò thon dài cứng cỏi thẳng tắp, giống như một cây trúc, khiêm tốn tự tin, trong nhu có cương, đạm bạc, thanh cao, chính trực.
Nhϊếp Vũ Đồng bị mê hoặc bởi phong thái của cô, nhìn đến ngây người.
Cho đến khi giọng nói lạnh lùng cứng cỏi của cô truyền đến ở bên tai: "Em quá coi thường chị rồi." Này có tính là gì, nhà họ Lục thì tính là cái gì, những người này không đáng ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
"Đại thần, vậy chị đi dự tiệc sao?" Nhϊếp Vũ Đồng hỏi.
"Ngày đó có chuyện quan trọng hơn."
Nhϊếp Vũ Đồng còn chưa kịp đoán được chuyện quan trọng gì đã đi theo Lục Tế Tân bay ra nước ngoài, đến một trường đại học có tiếng cô ấy từng mong ước để diễn thuyết, nhìn những người giáo sư già có danh tiếng đức cao vọng trọng trên trường quốc tế đang thỉnh giáo đại thần.
Được đi vào các loại trường danh tiếng, gặp các giáo sư nổi tiếng, cảm nhận được sức sống mãnh liệt, loại dũng khí vì khoa học dốc hết tất cả, loại trí tuệ này, loại rộng lớn và vĩ đại này...
Cô ấy đột nhiên không rối rắm chuyện nhà họ Lục nữa.
Ngẫm lại Thịnh Yên Nhiên nháo loạn tự sát, còn có hành động của nhà họ Lục, Nhϊếp Vũ Đồng liền cảm thấy rất low**.
**low: nông cạn, thấp hèn
Bè lũ xu nịnh, , lòng dạ to như hạt vừng.
Ánh mắt đại thần là sao trời biển rộng, thảo nào không để ý tới người nhà họ Lục.

Lúc này, Nhϊếp Vũ Đồng cũng hiểu được Lục Tế Tân.
Cho dù giàu có đến đâu, hay làm trong một tập đoàn lợi hại, cũng không thể so sánh với những đóng góp to lớn cho nhân loại, để lại một nhà khoa học nổi bật trong lịch sử.
——
Bữa tiệc tối của Thịnh Yên Nhiên mà nhà họ Lục tuyên bố với bên ngoài được tổ chức vào bảy ngày sau.
Bữa tiệc tối lần này, so với lần trước Lục Tế Tân có hơn chứ không kém, thậm chí còn thịnh soạn hơn, lớn hơn, giới kinh doanh, giới chính trị, giới giải trí, mọi thế lực đều tụ tập.
Thịnh Yên Nhiên đi theo bên cạnh cô Lục, tựa như chúng tinh phủng nguyệt***.
*** chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ,được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng,mọi người vờn quanh.
Cô Lục còn tuyên bố trước mặt mọi người, sau này sẽ để lại tài sản trong tay mình cho Thịnh Yên Nhiên.
Lời này vừa nói ra lập tức khiến cho đám người kinh ngạc.
Tài sản đứng tên cô Lục cũng không ít đấy, tuy rằng kém hơn Lục thị, nhưng cũng không kém bao nhiêu, thậm chí có thể nói, rất nhiều sản nghiệp của bà ta đều ở nước ngoài, càng ngày càng phát triển.
Lúc trước, Lục Tế Tân chỉ lấy được một chút cổ phần trong sản nghiệp nhà họ Lục, cô Lục lại muốn giao toàn bộ sản nghiệp Lục Thị trên tay mình, cùng với sản nghiệp phát triển ở nước ngoài cho Thịnh Yên Nhiên.
Con nhóc này lại còn không phải là máu mủ nhà họ Lục.
Thực sự là gặp vận may lớn.
Mọi người ở đây đều có suy nghĩ khác nhau, mặc dù ngoài miệng đang khen ngợi nhưng trong lòng lại có ý nghĩ riêng.
Có người chợt hỏi tới Lục Tế Tân: "Ngày quan trọng như vậy, sao không thấy cô cả nhà họ Lục vậy?”
Nghe được mấy chữ cô cả nhà họ Lục, vẻ mặt của Thịnh Yên Nhiên trở nên tới nhợt, nếu không phải được cô Lục, chắc cô ta đứng không vững.
Cô Lục tuy rằng nhớ thương Lục Tế Tân đã mất tích nhiều năm, nhưng càng để ý Thịnh Yên Nhiên ở bên cạnh mình mười mấy năm, lúc trước Thịnh Yên Nhiên không tự sát, bà ta còn chưa phát hiện.
Đến khi Thịnh Yên Nhiên tự sát, vào lúc thở ra nhiều hít vào không bào nhiêu, cô Lục mới đột nhiên nhận ra đứa nhỏ này quan trọng đối với mình đến mức nào.
Nhiều năm làm bạn, sớm đã ngưng tụ thành tình mẹ con sâu đậm.
Cô Lục thấy sắc mặt Thịnh Yên Nhiên trở nên trắng bệch bèn vội vàng mở miệng: "Hôm nay con bé có việc.”
"Chuyện gì quan trọng đến mức không thể có mặt được trong bữa tiệc của cô Yên Nhiên vậy." Người đó theo đuổi đến gốc rễ.
Vẻ mặt của cô Lục thay đổi, đang muốn trách cứ người kia.
Chợt nghe, trong sân có người kêu lên ——
"Xem tin tức đi, Lục Tế Tân của Trung Quốc ta đoạt giải Lasker****!"
****giải Lasker: Giải thưởng Lasker được trao hàng năm từ năm 1946 dành cho những người còn sống đã có cống hiến lớn cho ngành y học hoặc thực hiện các dịch vụ y tế cộng đồng. Giải thưởng này được quản lý bởi Quỹ Lasker, thành lập bởi nhà tiên phong trong ngành quảng cáo, Albert Lasker và vợ của ông, Mary Woodard Lasker. (nguồn: wiki)
Giải Laske ư? Tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ, đây chính là giải Nobel của Mỹ đấy, rất nhiều người trước khi giành được giải Nobel đều giành được giải Lasker.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.