Khi ba người nói chuyện, cô gái ngồi ở phía sau ghế phụ vẫn im lặng không lên tiếng, giống như đang giấu mình mà chỉ cầm điện thoại di động lướt.
Ba người còn lại đã quen với dáng vẻ này của cô ấy, từ trước đến nay cô ấy đều không thích nói chuyện.
Khi A Mân nói ba chữ đồ quê mùa, cô gái kia mới ngước mắt lên.
Hàng lông mày của cô ấy nhíu lại, gương mặt luôn giữ vẻ lạnh nhạt hiếm khi lộ ra vẻ khó chịu, tựa như không thể nhịn được.
"Nhìn biển số xe đi." Ngón giữa ngón trỏ của cô gái chắp lại gõ lên cửa sổ xe hai cái, mở miệng nói: "Đây là xe của Ngôn Vô Thanh.”
Cô ấy vừa dứt lời, trong xe lập tức trở nên yên lặng.
Bầu không khí ồn ào ở trong xe bỗng nhiên im lặng ngay lập tức, mang theo sự tĩnh lặng áp lực.
"Hách Liên Kỳ." Dưới sự khϊếp sợ, A Mân gọi cả họ tên của cô gái kia: "Cậu không nhìn lầm chứ, làm sao có thể là xe của Ngôn Vô Thanh. ”
Hách Liên Kỳ không còn kiên nhẫn, trên mặt không chút thay đổi nhưng giọng lại lạnh như băng: "Cậu không biết tự mình tra thông tin à?” Biển số xe rõ ràng là một chuỗi số 6 mà không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào xe rồi chế giễu người ta.
Nếu không phải mấy người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm không tệ, Hách Liên Kỳ thật sự không muốn chơi cùng các cô ấy.
Người đã 20 tuổi mà cứ coi mình là đứa trẻ, mặc dù không thể vào công ty gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-tram-ty-moi-me-ky-nhan/864835/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.