Chương trước
Chương sau
Trẻ em sẽ tặng quà gì?
Lục Tế Tân đoán nhiều nhất chỉ là búp bê, tiếp theo là Lego, dù sao một cậu bé bốn tuổi rưỡi còn chưa biết tư duy, quà bọn trẻ tặng người lớn thường là đồ bọn trẻ thích, không suy nghĩ đến sở thích của người nhận quà.
Hơn nữa với hộp màu hồng nhỏ nhắn, Lục Tế Tân càng nghĩ rằng đó sẽ là một món đồ chơi nhỏ.
Thế nhưng sau khi mở ra thì cô thật sự lắp bắp kinh ngạc.
Đó lại là một khối ngọc Dương Chi màu trắng hình móng vuốt mèo con, sờ vào có cảm giác trơn nhẵn ấm áp, trong suốt tinh khiết, hình dạng móng vuốt mèo mập mạp đáng yêu, sống động như thật.
Khi dùng ngón tay xoa, vuốt giống như đang sờ móng vuốt nhỏ vậy.
Cô cầm móng vuốt mèo, lật xem, phát hiện trên sợi dây thừng buộc một viên ngọc bích xanh biếc, trên đó còn có chữ.
Miêu Miêu.
Lục Tế Tân nhìn thấy móng vuốt mèo cũng không có phản ứng đặc biệt, nhưng khi nhìn thấy hai chữ Miêu Miêu, cả người đều trở nên sững sờ.
Sao lại trùng hợp đến như vậy vậy?
Khi cô bảy tám tuổi, cô cũng đã từng nuôi một con mèo béo, tên là Miêu Miêu!
Thẩm Niệm Hi là một đứa trẻ vừa nhanh nhạy vừa chu đáo, từ khi Lục Tế Tân mở hộp quà ra, cậu căng thẳng nhìn chằm chằm cô, mắt phượng xinh đẹp không chớp lấy một cái.
Lúc nhìn thấy Lục Tế Tân nhíu mày, cậu bé vẫn có thể kiềm chế, nhưng khi Lục Tế Tân cầm viên ngọc bích lên lại không nói lời nào.
Cuối cùng cậu bé cũng không kiềm chế được nữa.
Chị Tế Tân không thích sao? Khóe miệng Thẩm Niệm Hi méo xẹo, hai bàn tay mập mạp mất hứng nắm chặt vào nhau, cảm xúc sụp đổ dâng lên ngay lập tức.
"Làm sao vậy?" Lục Tế Tân phát hiện cảm xúc nhỏ của cậu bé bèn đảo mắt nhìn qua, còn sờ đầu nhỏ của cậu bé.
Vốn không hỏi thì còn tốt, cô vừa hỏi Thẩm Niệm Hi liền xụ mặt xuống, lồng ngực nhỏ phập phồng, nước mắt rơi xuống: "Chị không thích sao?”
Lục Tế Tân chưa từng thấy con nít khóc liền bị cậu làm cho tay chân luống cuống, cô vội vàng ôm cậu bé vào lòng, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cậu bé, trong miệng liên tục nói :"Thích, sao lại không thích chứ? Niệm Hi tặng cái gì chị cũng thích.”
Đầu nhỏ của Thẩm Niệm Hi vùi vào trong ngực Lục Tế Tân, khi nghe cô nói như vậy bèn gian nan rút đầu ra, ngửa mặt lên, nghiêm túc nói: "Quà này không đẹp, sau này em tặng quà đẹp hơn cho chị Tế Tân.”
"Sao lại không đẹp chứ?" Lục Tế Tân ôm cậu nhóc: "Chị thích lắm.”

Thẩm Niệm Hii cúi đầu và kiên trì nói: "Không đẹp, quà này không đẹp.”
Dù là đứa nhỏ nhưng cũng biết cách giữ kín miệng như bưng, cậu đã đồng ý với bố rằng sẽ không nói cho chị Tế Tân biết quà này là do bố chọn, vì thế liền kiên quyết không nói.
Ngay cả khi chị Tế Tân không thích quà này, cậu bé khóc vì buồn cũng không nói ra sự thật.
Lục Tế Tân thấy cậu bé khóc thì trong lòng liền cm3 thấy vô cùng khó chịu, cô nhiều lần cam đoan mình vô cùng thích quà này, chắc chắn sẽ mang theo bên người.
Thẩm Niệm Hi mới nín khóc cười lên.
Bởi vì đã khóc một lúc lâu nên cậu bé trở thành một con mèo mướp nhỏ. Lục Tế Tân cậu lên lầu vào phòng rửa mặt thay quần áo.
Dì Vương nghe được tiếng động, vội vàng đi tới và định dẫn Thẩm Niệm Hi đi rửa mặt.
Nhưng Thẩm Niệm Hi vẫn nắm chặt Lục Tế Tân không buông tay.
Lục Tế Tân cười với dì Vương: "Để tôi.”
Dì Vương nói với vẻ mặt ngượng ngùng: "Thật là làm phiền cô Lục quá.”
Bọn họ lên lầu hai, trong phòng của Thẩm Niệm Hi, Lục Tế Tân giúp cậu bé cởϊ áσ khoác ra, chỉ còn mặc một cái áo thun nhỏ màu trắng, sau đó dẫn cậu đi vệ sinh, rửa mặt rửa tay.
Thẩm Niệm Hi tự giác biết mình học lớp mẫu giáo, là đứa nhỏ đã lớn mà còn để người lớn ôm vào trong ngực rửa mặt thì cảm thấy hơi ngượng ngùng, cậu bé giãy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: "Em tự rửa.”
Lục Tế Tân kinh ngạc, đứa nhỏ đã có thể tự rửa mặt sao?
Mặc dù cảm thấy lo lắng nhưng cô vẫn tôn trọng ý kiến của cậu bé và buông cậu ra.
Bồn rửa tay trong phòng Thẩm Niệm Hi hơi cao, cậu bé phải kê ghế nhỏ, giẫm lên trên đó, rồi nghiêm túc rửa mặt, thậm chí còn biết dùng sữa rửa mặt.
Sữa rửa mặt này là dành riêng cho trẻ em mà dì Vương mua về, có rất ít chất phụ gia, không có mùi, chỉ tạo một chút mùi xà phòng nhàn nhạt.
Sau khi rửa xong, Thẩm Niệm Hi nhìn về phía Lục Tế Tân, cho cô thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của mình.
"Đẹp trai quá!" Lục Tế Tân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu bé một cái rồi ôm người xuống, trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ của cậu bé không có thay đổi lớn so với lần trước, chỉ có một con chó đồ chơi bằng bông.
Đây là món quà lần trước mà Lục Tế Tân tặng.
Phòng của Thẩm Niệm Hi được dọn dẹp rất ngăn nắp, đồ chơi đều để trong tủ cố định, không có bất kỳ món đồ chơi nào để lung tung. Bút chì và sách vở trên bàn làm việc nhỏ cũng được sắp xếp gọn gàng. Thậm chí mặt giường nhỏ cũng không có một chút nếp gấp nào, ga trải giường bằng phẳng, chăn được xếp chỉnh tề.

Bởi vì cái gì cũng quá ngăn nắp cho nên con chó lông nhung màu đỏ ở đầu giường trông vô cùng nổi bật.
Chủ sở hữu nó hiển nhiên rất trân trọng chú chó này, còn mặc quần áo nhỏ, đội mũ nhỏ và bốn đôi giày da nhỏ đáng yêu cho nó.
Thẩm Niệm Hi thấy Lục Tế Tân nhìn chằm chằm vào nó thì cảm thấy hơi xấu hổ, là loại xấu hổ của trẻ con.
Cậu bé hơi rũ mắt xuống, đôi mắt to chợt lóe lên.
Cậu bé nói với Lục Tế Tân bởi vì mình rất thích nên luôn ôm ngủ, không cẩn thận lại dính nước miếng lên. Dì Vương cầm đi rửa, nhưng sau khi rửa xong không còn đáng yêu, vì vậy cậu bé đã mặc quần áo nhỏ cho nó.
Nghe lời nói mềm mại của cậu bé, câu nói không dài, nhưng rõ ràng, giải thích từng câu một.
Ngực Lục Tế Tân cảm giác giống như có một bàn chải mềm mại, từng chút chà vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy ngọt ngào và chua xót.
Mình tặng quà được cậu bé trân trọng như vậy là một chuyện rất vui, nhưng dáng vẻ cẩn thận của cậu bé lại khiến cho cô cảm thấy đau lòng.
Lục Tế Tân phát hiện cậu bé rất đáng yêu và ngây thơ này luôn mang lại một cảm xúc đặc biệt cho cô, mỗi khi ở bên cậu, tình yêu dành cho cậu càng sâu sắc thêm.
Đôi khi, thậm chí cô còn cảm thấy ngạc nhiên, bản thân mình có tài cán gì mà nhận được sự yêu thương vô cùng chân thành của một đứa trẻ.
Cô ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào Thẩm Niệm Hi, nghiêm túc nói với cậu bé: "Đừng lo, chị sẽ tặng em rất nhiều quà, đừng sợ bị hư."
"Rất nhiều là bao nhiêu ạ?" Cậu bé trợn tròn mắt, nhìn cô trong sự ngạc nhiên và mong đợi.
Lục Tế Tân xoay người dẫn cậu bé xuống lầu và dẫn đi xem lần này mình mang tới hai món quà gì.
Sau khi Thẩm Niệm Hi nhìn thấy quà liền vui vẻ xoay quanh cô, cái miệng siêu ngọt ngào nói: "Chị Tế Tân, sao chị biết em thích chúng vậy?"
"Quà của chị Tế Tân làm cho em cảm thấy rất hạnh phúc."
"Hôm nay còn hạnh phúc hơn ngày hôm qua."
“Em thích chị Tế Tân nhất."
Ôi trời ạ, Lục Tế Tân sắp bị mắc kẹt trong lời nói ngọt ngào của cậu bé, không thể ra được được.
Đúng lúc này, Thẩm Gia Diệu khập khiễng đi xuống dưới lầu thì nhìn thấy hai người hài hòa ở dưới lầu, nhìn thoáng qua người nào đó cười đến híp mắt, cảm thấy mình sắp bị chua chết, trái tim bị ngâm trong bình giấm.
Hừ, người phụ nữ có con liền quên chồng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.