Lục Tế Tân thật sự chịu không nổi, cô hơi nghiêng người, tránh xa đối phương.
Thấy động tác xa lạ cứng ngắc tránh né, trong mắt Thẩm Gia Diệu xẹt qua một tia ảm đạm, nhưng anh rất nhanh khôi phục vẻ mặt như thường, buông Thẩm Niệm Hi ra, lui về phía sau.
Khoảng cách xa, Lục Tế Tân mới thở phào, hoàn toàn thả lỏng.
"Chắc do tôi có khuôn mặt đại chúng, nên anh Thẩm cảm thấy quen mặt." Nói xong, Lục Tế Tân cúi người ôm Lấy Thẩm Niệm Hi.
Có đứa bé kẹp ở giữa, vẻ mặt Lục Tế Tân mới thả lỏng một chút.
Lại nói tiếp, cô cảm thấy kỳ quái, Thẩm Gia Diệu không giống như trong lời đồn.
Đều nói anh thích mặc áo đen, nhưng hôm nay lại mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, Lục Tế Tân luôn không có sức đề kháng với màu hồng, đặc biệt thích đàn ông mặc màu hồng.
Cảm thấy sẽ hòa với khí thế cứng rắn của người đàn ông, nhưng chiếc áo hồng này mặc trên người Thẩm Gia Diệu, không những không có sự lạnh lùng, trái lại càng làm nổi bật khí thế cường đại bức người của anh.
"Khuôn mặt đại chúng?" Thẩm Gia Diệu cười nhạo một tiếng, cúi đầu sờ ghim ống tay áo kim cương màu hồng nhạt: "Cô Lục đối với dung mạo của mình cũng quá không tự tin.”
Đây là khen cô?
Lục Tế Tân cười: "Cảm ơn.”
"Là tôi nói nói cám ơn mới đúng." Hai tay Thẩm Gia Diệu đút túi, đôi mắt hẹp dài liếc xéo Lục Tế Tân: "Cô Lục không thích con nít, nhưng vẫn đáp ứng lời mời của Niệm Hi, đến đây chơi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-tram-ty-moi-me-ky-nhan/864817/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.