Chương trước
Chương sau
Một đám người mặc y phục dạ hành vô thanh vô thức tới gần khách điếm, lại không hề biết rằng vài người trong khách điếm có tính cảnh giác cực cao đã sớm phát hiện ra.

Đoan Mộc Ngưng vừa mới chợp mắt ngủ khẽ nhăn mày, bất mãn mở đôi mắt đen láy còn mông lung buồn ngủ lên.

Nửa đêm còn không để cho người ta ngủ a, rốt cục là ai muốn quấy rầy….

Lầm bà lầm bầm, Đoan Mộc Ngưng đứng dậy, sau đó nhìn căn phòng tối om om.

“Tiểu Ngưng……”

“Các chủ.”

“Yêu, hai người các ngươi đúng là càng ngày càng lợi hại.” Nhìn Mộc Thương Lãng và Mộ Niệm Hựu không biết khi nào đã vào trong phòng của mình, Đoan Mộc Ngưng nói.

“Khiêm Chi và các trưởng lão đã ra ngoài xem xét tình huống.” Mộc Thương Lãng nhẹ giọng nói.

“Ân.” Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu, con ngươi đen trong veo như nước vòng vo xoay chuyển: “Không bằng chúng ta cũng đi nhìn xem.”

Đi xem không phải là bởi vì không tin năng lực của Lôi Khiêm Chi và các trưởng lão, mà là bởi vì Đoan Mộc Ngưng cảm thấy ngạc nhiên rốt cuộc là loại người nào nửa đêm mất ngủ chạy tới đây muốn đánh lén.

“Các chủ ngươi đúng là tò mò a.” Mộc Thương Lãng đưa tay nhéo lấy mũi y. “Nếu muốn đi xem, vậy đi thôi.”

“Hì hì……”

Đoan Mộc Ngưng cười khẽ, mấy người nhẹ chân chuồn ra khỏi phòng, sau đó nhảy lên nóc nhà.

Từ mái hiên nhìn xuống, Đoan Mộc Ngưng phát hiện vài hắc y nhân đi như ma đã tiến đến gần khách điếm, một cái bóng đen đột ngột lướt qua, hắc y nhân đi cuối hàng cư nhiên vô thanh vô thức bị tha đi mất.

Thiếu một đồng bạn, đám người kia vẫn không phát hiện ra, tiếp tục sờ soạng tiến tới trước.

Trong bóng đêm lại lóe ra thêm một cái bóng đen, lại thêm vài hắc y nhân bị tha đi, mà lúc này người bắt hắc y nhân hình như cố ý tạo ra tiếng động, khiến đám người kia nhất thời hỗn loạn thành một mảnh.

Qua tình huống hỗn loạn, đủ để chứng mình nhóm người này đều là những kẻ không được trải qua huấn luyện đặc biệt.

Đêm tối khiến mọi người hỗn loạn, ‘đội du kích’ rốt cục cũng bị bại lộ, vài đạo bóng dáng lóe lên tấn công đám hắc y nhân còn đang luống cuống tay chân, rất nhanh đã chế phục toàn bộ bọn họ.

“Ha ha….Tức cười quá!!”

Đoan Mộc Ngưng trốn trên nóc khách điếm rốt cục nhịn không nổi mà cười ha ha ra tiếng, nhóc con điểm nhẹ mũi chân nhảy từ nóc nhà xuống đất.

“Hừ, tiểu quỷ ngươi, đã đến đây còn không ra hỗ trợ một chút.” Lôi Khiêm Chi kéo một hắc y nhân từ trong một góc âm u đi ra, hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng mỗi lần cựu Lôi tộc trưởng đại nhân cảm giác mình sắp sửa bị người yêu cắm sừng, người đầu tiên nghĩ đến chính là Đoan Mộc Ngưng.

“Khiêm Chi, không thể vô lễ với Các chủ.” Mộc Thương Lãng đi theo sau Đoan Mộc Ngưng hung hăng trừng mắt tỏ vẻ bất mãn với y.

Nhìn hai người còn đang đấu mắt với nhau, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng câu lên.

“Lôi tộc trưởng, đừng quên ngươi hiện tại chính là dạng lấy chồng phải theo chồng lấy chó phải theo chó, ngươi được gả cho Tiểu Lãng Lang đệ nhất mật thám ‘Tuyệt’, mà ta lại là Các chủ của các ngươi a….. Ngươi bất kính với ta, không sợ ta trục xuất ngươi ra khỏi ‘Tuyệt’, không cho ngươi gặp Tiểu Lãng Lãng nữa sao?” Cố ý nhíu mày, phượng hoàng con lộ ra bản tính tàn ác.

Cựu tộc trưởng Lôi tộc bị chọc tức đến khóe miệng co rút: “Ngươi dám.”

“Thử một lần xem sao a!!” Không biết vì sao, Đoan Mộc Ngưng nhìn khuôn mặt luôn bày ra vẻ nhã nhặn kia liền đặc biệt muốn khi dễ đối phương.

Lần trước bị Lôi Khiêm Chi nhốt vào địa lao, y cho tới giờ vẫn còn không cam lòng.

Mắt thấy một lớn một nhỏ y như hai con gà chọi trên đấu trường, Mộc Thương Lãng hợp thời đứng chắn ngay chính giữa.

“Được rồi được rồi, chúng ta phải chăng nên đem chuyện kia giải quyết trước hay không a?” Chuyện mà Mộc Thương Lãng nói chính là năm hắc y nhân lẻn đến khách điếm.

Nhìn thấy đấu khí vẫn còn hiện rõ trên mặt của hai người chưa hề suy giảm khiến Mộ Niệm Hựu và Mộc Thương Lãng phải nhíu mày nhìn nhau.

“Thương Lãng ca ca….” Đứa nhỏ cực kỳ nhu thuận đưa tay kéo kéo tay áo Mộc Thương Lãng.

“Làm sao vậy, Niệm Hựu đại nhân?”

“Ngươi có cảm thấy gần đây Tiểu Ngưng có điểm ngạo kiều hay không….” Mộ Niệm Hựu nhìn cái người xinh đẹp cười đến thực tà ác ngồi trước mặt hắc y nhân đang bị chế phục, trên mặt toát ra mấy đường hắc tuyến.

Nghe Mộ Niệm Hựu nói, Mộc Thương Lãng chọn chọn mi nhìn Đoan Mộc Ngưng, một lát sau mới gật đầu.

“Ân, có một chút, hình như là bắt đầu từ hai ngày trước….”

Đoan Mộc Ngưng luôn hoạt bát thích gây sự, mà mấy ngày gần đây, Đoan Mộc Ngưng tựa hồ đặc biệt xảo quyệt ngẫu nhiên lại còn chấp nhất, thỉnh thoảng còn toát ra khí thế nữ vương…. Tính cách như vậy tuy rằng có chút cổ quái, nhưng khá thú vị, cũng không làm cho người ta cảm thấy phản cảm.

“Không khí ở thôn này trừ bỏ có thể làm cho người ta sinh bệnh, chẳng lẽ còn thay đổi tính cách của con người ta sao?” Đứa nhỏ Mộ Niệm Hựu đặt câu hỏi.

“Hẳn là không có liên quan, có thể là do không có Phượng Quân ở bên người, Các chủ giận dỗi đi.” Mộc Thương Lãng nói ra nguyên nhân có khả năng xảy ra nhất.

“Ân.” Mộ Niệm Hựu phi thường đồng cảm gật đầu.

Bất quá, Mộ Niệm Hựu dường như đã quên mất bản thân mình cũng là đang phải xa người yêu nha.

Lần này đột kích trong đêm chính là đám người phát ngôn mặc trường bào trắng, sau khi bị Đoan Mộc Ngưng và Lôi Khiêm Chi uy hiếp lẫn đe dọa, mấy người kia rất nhanh đã đem toàn bộ chuyện tình ‘huỵch toẹt’ ra hết.

Nguyên lai nhóm người này là đám tặc tử chuyên đi lừa gạt người khác kiếm tiền, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Ma tộc nên khiến bọn họ trỗi lòng tham, vừa lúc gặp phải thôn trấn đang bị dịch bệnh hoành hành, liền tạo ra cái cớ kiếm chút tiền, hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ với Thần tộc.

Mà đám người lần này đến đánh lén Đoan Mộc Ngưng, chính là bởi vì Đoan Mộc Ngưng dám đá đổ bát cơm của bọn họ, cho nên muốn tới trả thù một chút.

Nói tới đây, Đoan Mộc Ngưng trong lòng liền phi thường bất mãn, nắm đấm đặt ngay phía trước mặt người phát ngôn của Thần, rõ ràng là muốn đấm cái tên thủ lĩnh này cho hả giận.

“Hừ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta đập chết ngươi.”

“Công tử, đại nhân…. Chúng ta không dám nữa, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ buông tha chúng ta đi….”

Nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của tặc nhân, Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt nhăn mày, ánh mắt dừng trên người Lôi Khiêm Chi: “Tộc trưởng đại nhân, gặp cái loại chuyện này, bình thường nên xử lý như thế nào?”

Đoan Mộc Ngưng vừa hỏi, lại hoàn toàn quên mất cựu Lôi đại tộc trưởng tuy rằng nhìn qua rất hào hoa phong nhã ngẫu nhiên sẽ toát ra vẻ tao nhã nho nhã nhưng trên thực tế thì còn muốn hung ác hơn mãnh thú.

Chỉ thấy Lôi Khiêm Chi không trả lời mà nâng tay đặt ngang cổ, cứa một cái.

Ngụ ý chính là: Giết!

Thấy động tác của Lôi Khiêm Chi, đám tặc nhân thiếu chút nữa đã sợ tới mức tè ra quần, quỳ gối dập đầu xuống đất.

“Thỉnh các ngài buông tha chúng ta đi, chúng ta không dám gạt người nữa….”

Nhìn đám tặc nhân bị dọa đến nói tung lung, Đoan Mộc Ngưng trong lòng cũng có điểm không đành lòng.

“Giết…..Hình như không được tốt cho lắm.” Đưa tay cào cào tóc, Đoan Mộc Ngưng ngồi xổm xuống: “Buông tha cho các ngươi cũng được, bất quá về sau không thể lại làm cái loại chuyện lừa gạt các thôn dân khốn khổ nữa, các ngươi đi lừa gạt tiền bạc của người khác là bởi vì các ngươi nghèo khó, nhưng các ngươi có nghĩ đến một gia đình cũng nghèo khó như thế lại bị các ngươi gạt hết tiền tài sẽ như thế nào…..”

“Cám ơn công tử chỉ dạy.” Đám tặc nhân dập đầu với Đoan Mộc Ngưng: “Chúng ta không bao giờ lừa gạt thường dân cùng khổ nữa, nếu trái lời sẽ chết không được tử tế.”

“Ân.” Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào cười khẽ: “Nhớ kỹ lời các ngươi nói hôm nay, nếu trái lời, kết cục như thế nào tự các ngươi biết.”

“Vâng!!” Đám tặc nhân trăm miệng một lời: “Tiểu nhân hiểu, tuyệt không tái phạm.”

“Ân, vậy đi thôi.” Xoay người, Đoan Mộc Ngưng phất phất tay.

Đám tặc nhân nhìn nhau, lại bái Đoan Mộc Ngưng một cái lễ, lập tức đào thoát.

Nhìn bóng người ẩn vào đêm tối, Lôi Khiêm Chi nhẹ nhàng chọn mi: “Tiểu quỷ, ngươi tin đám người này thật sao?”

“Nếu không vì phải cuộc sống bắt buộc, ai cam nguyện trở thành cướp bao giờ, nhóm người này nhìn qua cũng không quá xấu, dọa bọn họ một chút là đủ để bọn họ ngoan trở lại rồi.” Đoan Mộc Ngưng lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, bộ dáng tự tin kia khiến cho mọi người có mặt đều bị thuyết phục.

Uy nghiêm như vậy, cũng chỉ khi nào ở tình huống đặc biệt, vật nhỏ mới biểu hiện ra.

……

Đêm qua bị gây sức ép hết một phen, Đoan Mộc Ngưng lại rõ ràng không hề bị ảnh hưởng, sáng sớm đã ra ngoài làm một chuyện thường xuyên dạo gần đây phải làm, chính là đến phòng nơi bệnh nhân nhiễm dịch bệnh xem chút tình trạng của bọn họ.

Nào biết mới vừa ra khỏi khách điểm đã bị một đoàn lửa từ dưới đất phun lên cản đường.

“A –”

“Đi mau a, lửa cháy rồi!!”

Rối loạn một trận, hỏa diễm dưới đất ngưng tụ thành một cái hỏa đồ đằng, hỏa đồ đằng vừa hoàn thành, liền xuất hiện một bóng dáng hỏa diễm.

“Chuyển phát nhanh chuyển phát nhanh, tiểu chủ nhân, chuyển phát nhanh!!”

Tiếng máy móc vang lên, lại thêm tiếng vỗ cánh, robot bồ câu từ bên trong hỏa diễm bay ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.