Nhìn ánh nắng mặt trời chơi đùa trên lông chú bồ câu nhỏ, nhóc con cười ngọt đáng yêu, Khải Liêm mím mím môi, một lát sau mới chậm rãi mở miệng hỏi.
“Vì sao…. Vì sao ngươi giúp ta?” Hắn không rõ, vì cái gì đứa nhỏ này lại có thể khinh địch như vậy, lại không ngập ngừng nói giúp bọn hắn.
Giống như ngày hôm qua nhảy xuống đấu thú trường cứu huynh đệ bọn hắn khỏi miệng thú dữ.
Đoan Mộc Ngưng chơi đùa cùng chú bồ câu nghe được Khải Liêm hỏi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo như nước lộ vẻ khó hiểu.
“Các ngươi thật kỳ quái, lúc trước hồ ly ca ca cũng hỏi cái vấn đề kỳ quái này a.” Nhóc con than thở, sau lại nghiêm nghị nói, “Giúp người không cần có lý do.”
Nhìn bộ dạng kiên định kia khiến Khải Liêm lâm vào sửng sốt, Phong Vô Uyên ngồi ở bên cạnh trong mắn chứa đầy ý cười.
Đây là nhóc con của hắn.
……
Nhóc con ngồi trên ghế, ghé vào bàn, hai tay nâng cằm, đôi mắt trong veo nhìn người trước mặt cầm bút viết chữ.
“Vô Uyên viết chữ thật đẹp.” Đây là thiệt tình khen ngợi, tràn ngập chân thành.
Chữ Phong Vô Uyên viết bằng bút lông thật đẹp, đoan chính lại tinh tế.
“Không biết nhóc con không biết viết chữ nha.” Đem thư đã viết xong cho nhóc con, Phong Vô Uyên cười khẽ.
“Ngưng Nhi chỉ là không thích viết bút lông thôi.” Chu miệng, đem dây thừng cột thư lại, sau đó bỏ vào cái ống trúc nhỏ.
Đoan Mộc Ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-than-chuy-nhi/3218719/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.