Chương trước
Chương sau
Cơm trưa vừa qua, Phong Vô Uyên liền ôm Đoan Mộc Ngưng cùng Y Đặc Lạc đi ra ngoài, Điện Vũ ở trong phòng thấy thế, liền buông đồ vật trên tay xuống chuẩn bị đi theo, lại bị Phong Vô Uyên ngăn cản.

“Điện Vũ ngươi không cần đi cùng.”

“A? Vì cái gì?” Thân là cận vệ của Phong Vô Uyên, ngoài những tình huống đặc biệt có ám vệ ẩn thân bảo hộ ở vòng ngoài, Điện Vũ và Phong Vô Uyên lúc nào cũng như hình với bóng.

Hỏa pháp của Phong Vô Uyên tuy rằng không người nào có thể bì kịp, nhưng khi xuất môn, cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Bởi vì trận thủy tai này mà có rất nhiều tinh linh thân thể không khỏe, chỉ có một dược sư ở lại sẽ không làm hết việc.” Lời nói thản nhiên, khiến cho Điện Vũ không thể nào phản bác.

Tinh Linh tộc hiện tại đúng là có rất nhiều tinh linh bị bệnh, cho dù Lục Lân Phi y thuật có cao siêu đến đâu, một mình chữa trị cho cả đống người cũng là chuyện không tưởng.

……

Giống như lúc tiến vào Tinh Linh Tộc, Y Đặc Lạc dùng diệp thuyền chở Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng tiến lên thượng nguồn, trải qua hơn mười ngày bị thủy tai đột kích, đã có không ít cây cối vì bị ngâm trong nước quá lâu mà phát ra mùi thối rữa.

“Một khu rừng tốt tươi lại bị biến thành như vậy, thật sự là đáng tiếc.” Tay nhỏ bé ôm lấy Phong Vô Uyên, cằm Đoan Mộc Ngưng đặt lên đôi vai rộng lớn, nhẹ nhàng nói.

Thân là phượng hoàng con, là đứa con được sinh ra giữa loài người và thần thú, đối với rừng rậm luôn có phản ứng bản năng muốn bảo hộ, hơn nữa Đoan Mộc Ngưng cảm giác được, khu rừng này đã mất không ít sinh mệnh trong trận thủy tai không biết tại sao lại xuất hiện.

“Ngưng Nhi thấy bi thương sao?” Nhẹ nhàng vỗ về lưng Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên mở miệng: “Vì động vật sống trong khu rừng này đã chết?”

Hắn không cảm nhận được tâm tư thiên hạ trong lòng, nhưng qua lời nói của bé, hắn có thể cảm nhận được áp lực bi thương trong đó.

“Ân, mọi người đều rất đáng thương.” Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Đoan Mộc Ngưng nhỏ giọng nói.

Những động vật không kịp tránh thủy tai trước khi chết đều không cam lòng, sợ hãi còn có tuyệt vọng…….

“Không có việc gì đâu.” Nhẹ giọng an ủi, Phong Vô Uyên trấn an đứa nhỏ.

Hắn không muốn đứa nhỏ của hắn lo lắng quá nhiều…..

……

Lúc đưa Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng đến mé sông, cư nhiên phát hiện chỗ con đê đang có một loại thực vật kỳ quái đang sinh trưởng.

Loại thực vật như dây leo này sinh trưởng dài khắp cả con đê, màu nâu, có gai nhọn.

“Đây là loại thực vật gì vậy?” Dây leo sinh trưởng suốt cả con sông.

“Này đó là….” Đưa tay ra hiệu cho Y Đặc Lạc đem thuyền tới gần, mày kiếm Phong Vô Uyên càng lúc càng nhăn lại.

“Vô Uyên biết?”

Nhìn Phong Vô Uyên nhăn mày, Đoan Mộc Ngưng liền biết mấy thứ này tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa còn phi thường phiền toái.

“Thứ này là ma quỷ đằng, theo truyền thuyết, loại thực vật này chỉ sinh trưởng ở những vực sâu hắc ám quanh năm không có lấy một tia sáng, chúng có một đặc tính chính là có sức sinh sản rất mạnh, chỉ cần đem bọn chúng từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, sẽ sinh trưởng cực kỳ nhanh.” Một tay ôm Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên vươn một tay ra, bàn tay thon dài mở ra, không khí bên trong lưu chuyển từ từ thành một cỗ nóng cháy, một ngọn lửa rất nhanh đã ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Đưa bàn tay giữ ngọn lửa đến gần ma quỷ đằng, dây leo nguyên bản vẫn yên tĩnh như vật chết cư nhiên lại cử động, như một con rắn bình thường luồn lách tránh đi sí diễm (sí: cháy mạnh; diễm: ngọn lửa) trong tay Phong Vô Uyên.

“Trời ạ, đây là……” Y Đặc Lạc kinh ngạc mở to hai mắt.

Thân là tinh linh, từ nhỏ đã ở trong Rừng Tinh Linh, đối với các loại thực vật đều rất tinh tường, như hiện tại nhìn thực vật kia tránh tránh né né ngọn lửa trong tay Phong Vô Uyên, thật đúng là đã bị kinh hách không nhỏ.

“Vật này lại biết tránh a!!!” Đoan Mộc Ngưng thực rõ ràng là lần đầu tiên gặp loại thực vật kỳ quái như vậy, đôi mắt đen nhanh mở to đầy vẻ kinh ngạc.

“Đây là lý do bọn chúng được gọi là ma quỷ đằng, không một ai biết bọn chúng là vật sống, may mắn dây leo này còn trong giai đoạn trưởng thành, nếu để qua thời gian này một chút, chờ cho nó thật sự trưởng thành, sẽ nở ra hoa có thể mê hoặc lòng người, mùi hương có thể khiến cho người ta rơi vào ảo mộng, lại cũng có thể làm cho hắn rơi vào cảm giác tuyệt vọng bất lực.” Phong Vô Uyên tiếp tục giải thích nguy hại của ma quỷ đằng.

“Phượng Quân…… Đại nhân, như vậy hiện tại phải làm gì bây giờ?” Y Đặc Lạc bối rối: “Lúc chúng ta bị thủy tai đã từng tới dây, nhưng không hề phát hiện ra thứ này.”

“Ma quỷ đằng còn có một đặc tính, phàm là địa phương nó sinh trưởng, nhiệt độ không khí xung quanh sẽ dần dần giảm xuống!”

Lời này vừa nói ra, Y Đặc Lạc kinh dị mở to hai mắt,

Xác thực, từ sau khi Tinh Linh tộc bị thủy tai, nhiệt độ trong Rừng Tinh Linh bắt đầu giảm xuống.

“Chúng ta quay về trước, ma quỷ đằng này số lượng quá nhiều, phải thương lượng đối sách cho tốt mới được.”

“Vâng.”

“Chờ đã!” Ngay tại lúc Y Đặc Lạc chuẩn bị chèo thuyền, Đoan Mộc Ngưng đột ngột lên tiếng: “Y Đặc Lạc, có thể đi qua nhìn chút không? Có điểm kỳ quái.”

Tay nho nhỏ chỉa về một hướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.