Qua mấy ngày đi đường, đám người Phong Vô Uyên rốt cục cũng tới được khu rừng nơi tinh linh cư trú.
Từ trên núi nhìn xuống, có thể thấy rất rõ ràng khu rừng đã bị trận hồng thủy này tàn phá ghê gớm đến cỡ nào, rất nhiều rất nhiều cây cối bị ngã rạp, ngay cả cây đại thụ to lớn sừng sững cũng bị bứng gốc.
“Oa, xem ra tình hình này không phải là phiền toái bình thường a.” Ôm Đoan Mộc Ngưng nhảy xuống lưng Hỏa Vân, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.
Nhìn Rừng Tinh Linh đã trở thành đại dương mênh mông sắp sửa không nhìn thấy bờ thấy bến, Phong Vô Uyên khẽ nhíu nhíu mày.
“Nguyên một khu rừng lớn như vậy, như thế nào lại không có đê điều nước?” Nhìn xuống “đại dương mênh mông”, Đoan Mộc Ngưng khẽ nhăn mặt nhăn mày.
“Đê điều nước?” Nghe Đoan Mộc Ngưng lại nói ra một từ ngữ chẳng hiểu gì, Phong Vô Uyên chọn chọn mi.
“…..” Nhìn biểu tình hiện tại của Phượng Quân đại nhân, Đoan Mộc Ngưng đủ biết bọn họ ở đây không biết đê điều nước là cái chi chi rồi: “Chúng ta…… Chúng ta vẫn là đến Tinh Linh tộc trước đi, đến nơi ta sẽ nói cho ngươi biết đó là cái gì….”
Nhóc con hiện tại đầu đã đầy mồ hôi rồi.
“Được.”
Sờ sờ đầu nhóc con, Phong Vô Uyên dẫn linh thú, Điện Vũ và Lục Lân Phi theo sơn đạo xuống núi, ngay tại lúc mấy người sắp sửa xuống tới chân núi thì có một trận âm thanh náo loạn truyền đến tai.
“Không cần…… Cứu…… Cứu mạng……”
“Ha ha, không ai có thể cứu ngươi đâu !!”
“Không……”
Nghe tiếng thét thê lương kia đủ biết là có chuyện, lần theo tiếng vọng, cư nhiên thấy một nam nhân đang đè lên một bóng dáng nhỏ nhắn ở trong bụi cỏ ven đường.
“Điện Vũ!”
Phong Vô Uyên gọi một tiếng, bóng dáng Điện Vũ lóe lên một cái, nháy mắt đã xuất hiện ngay tại nam nhân đang nằm đè phía trên.
Chỉ thấy Điện Vũ toàn thân lưu chuyển quang mang màu xanh tung ra một cú, nháy mắt đã đem nam nhân kia đá văng ra ngoài.
“Ngươi không sao chứ?” Điện Vũ nhẹ xoay người một cái, đứng ở bên cạnh thiếu niên.
Lúc này, Điện Vũ mới phát hiện ra người bị nam nhân đè dưới thân là một thiếu niên, cư nhiên lại là một thiếu niên Tinh Linh tộc, mắt lam, da dẻ nõn nà, dung mạo tinh xảo, tóc lam như mắt, bộ dáng này, tư sắc này, khó trách những kẻ ham mê sắc đẹp đều quyết nghĩ ra trăm phương ngàn kế bắt giữ Tinh Linh tộc làm cấm duệ.
“Ta…… Ta không sao……” Thiếu niên tất nhiên là đã bị hoảng sợ không ít, đối diện với Điện Vũ vừa mới cứu mình, trên mặt lại lộ thêm một tia lúng túng: “Cám ơn….”
Nam nhân tráng kiện bị Điện Vũ đá bay kia thừa lúc mấy người phân thần, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đào tẩu.
Chỉ thấy Lục Lân Phi nãy giờ vẫn ở đằng sau Phong Vô Uyên, không biết từ khi nào trên tay đã cầm thêm một khối đá vụn, búng một cái, cục đá thần tốc phi thẳng vào chân nam nhân, khiến hắn từ trên sườn núi lăn xuống.
“Ngươi ở bộ tộc nào?: Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng trong tay, ném ánh mắt lên người nam nhân trên mặt đất lạnh lùng mở miệng.
Nơi này là phía nam, bình thường đại đa số đi qua đây đều là người của Phượng tộc cùng Tinh Linh tộc sống trong Rừng Tinh Linh, nhưng hiện tại hắn lại đặt ra câu hỏi này thực hiển nhiên chính là tin tưởng bộ tộc của mình sẽ không có làm ra loại chuyện mất mặt này.
“Hừ….” Kẻ này đối đãi với tinh linh như thế dĩ nhiên là đã bị người khác sai khiến, hừ lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết, Phượng tộc Phượng Quân!!”
Nghe người kia khiêu khích, đôi mắt đỏ như lửa của Phong Vô Uyên chợt lóe ra tia sáng lạnh buốt, ngón tay thon dài chậm rãi vươn ra.
“Phượng Quân!!”
Điện Vũ và Lục Lân Phi kinh hô ra tiếng, bọn hắn đương nhiên biết năng lực đặc biệt của Phong Vô Uyên.
Phong Vô Uyên không thích đụng chạm người khác, từ nhỏ đến lớn, lúc tiền nhâm tộc trưởng và phu nhân còn tại thế, cho dù những cú đụng chạm với bọn họ không làm cho hắn sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng hắn vẫn không muốn cùng bọn họ tiếp xúc, thường xuyên một mình một người, thực cô độc.
Khi Đoan Mộc Ngưng xuất hiện, Phong Vô Uyên lại chủ động đi tiếp cận y, ôm y, đau y, sủng y, việc này đã khiến cho mọi người trong Phượng lâu lâm vào kinh ngạc.
Mà hiện tại, Phượng Quân của bọn họ cư nhiên lại bởi vì một lời nói khiêu khích mà muốn chạm vào đối phương, đọc lấy suy nghĩ của đối phương…..
Rõ ràng đó là một bàn tay xinh đẹp cực hạn, nhưng khi nhìn thấy tay Phong Vô Uyên hướng tới gần, nam nhân kia lại cư nhiên có cảm giác hoảng hốt dị thường.
Hắn từ nhỏ đã được huấn luyện làm tử sĩ, chỉ biết chấp hành nhiệm vụ chủ nhân ủy thác cho hắn, cho dù là chết hắn cũng chưa từng e ngại.
Nhưng cái tay đang vươn tới trước mắt này lại làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm, chỉ có cái chết mới có thể tránh thoát được.
Một khi bị Phong Vô Uyên chạm đến, so với chết càng khủng bố hơn.
“Phốc –”
“Vô Uyên!!”
Ngay lúc nam nhân kia cắn lưỡi hộc máu tươi tự sát, Đoan Mộc Ngưng kinh hô một tiếng, sau liền nhìn thấy người đó thắng tắp té trên mặt đất, khí tuyệt bỏ mình.
Nhìn nam nhân chết không nhắm mắt kia, Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng, thu hồi tay, mày kiếm khẽ nhăn.
“Không thích chạm vào người khác thì không cần miễn cưỡng, ta biết hắn làm cho ngươi sinh khí.” Tay mềm mềm nhỏ nhắn nắm lấy tay Phong Vô Uyên, sau đó ôm vào trong lòng, Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng nói.
Phong Vô Uyên có năng lực gì, cùng hắn ở chung lâu như vậy, y đương nhiên biết rõ.
Ở cái thế giới này mà nói, năng lực của Phong Vô Uyên có thể gọi là thấu tâm thuật, thông qua việc đụng chạm người khác mà đọc lấy suy nghĩ của họ.
Chẳng qua năng lực của Phong Vô Uyên cùng thấu tâm thuật ở thế giới của y có chút bất đồng, bởi vì hắn hình như không những đọc được suy nghĩ của người khác, ngay cả dục vọng cùng tất cả cảm xúc trái khoáy của đối phương đều có để tiếp cận được.
Loại năng lực bề ngoài nhìn rất tiện lợi, nhưng tựa hồ cũng mang đến cho hắn rất nhiều rất nhiều thống khổ.
Không dễ dàng cùng người gần người, hắn không muốn chạm vào người khác chạm vào những cảm xúc trái khoáy kia, người khác nếu biết được hắn có năng lực này cũng đồng dạng nhượng bộ lui binh, vậy, Phong Vô Uyên rốt cuộc đã trưởng thành như thế nào, bên người hắn chưa từng có lấy một người…..
Vừa nghĩ tới, ngực Đoan Mộc Ngưng cảm nhận được một tia đau đớn.
Cảm giác đau lòng, y lần đầu tiên nếm thử, thật không dễ chịu chút nào.
“Ta không sao….” Biết vật nhỏ trong lòng đang suy nghĩ, cũng biết hiện đang vật nhỏ vì mình mà đau lòng, Phong Vô Uyên cảm thấy trong lòng hơi hơi ấm áp, đối y ngoắc ngoắc khóe miệng.
Độ cong đôi môi mặc dù nhạt, nhưng mọi người trong Phượng lâu đều biết, Phượng Quân trước đây luôn vô cảm hiện tại ở trước mặt đứa nhỏ này cuối cùng cũng dần biến thành người sống rồi.
“Về sau không có sự cho phép của ta, không cho chạm vào người khác, bằng không ta liền cắn ngươi!” Há cái miệng còn chưa mọc đủ răng sữa cắn vào lưng bàn tay của hắn.
“Ừ!”
Một lớn một nhỏ cùng nhau trêu đùa, Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng bước ngang qua xác nam nhân, hướng về phía Điện Vũ và thiếu niên tinh linh.
Nếu Ngưng Nhi của hắn không thích hắn chạm vào người khác, như vậy hắn sẽ không chạm.
Lục Lân Phi hiện tại đang ngồi xổm trước mặt cái xác, bắt đầu kiểm tra thi thể, muốn xem thử xem trên người nam nhân kia có manh mối gì để chứng minh nguồn gốc của hắn hay không.
“Xin hỏi…. Xin hỏi ngài chính là Phượng tộc Phượng Quân đại nhân sao?” Thiếu niên tinh linh được Điện Vũ nâng dậy nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam không có lấy một tia ngạo khí của Tinh Linh tộc kia, Phong Vô Uyên thản nhiên gật gật đầu, không đáp.
“Thật tốt quá, tộc trưởng nói các ngươi sắp đến, bảo ta ở đây chờ, dẫn cái ngươi vào Rừng Tinh Linh….” Nhìn ánh mắt vui sướng kia, đủ để thấy Tinh Linh tộc đã bị chuyện tình phát sinh vừa rồi làm cho hoảng sợ không nhẹ.
“Làm phiền.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.
“Mời theo ta!”
Tinh linh trong lòng còn sợ hãi nhìn Lục Lân Phi đã nghiên cứu cái xác xong xuôi trở về đội ngũ, lại khẽ liếc nhìn nam nhân phải phơi thây nơi hoang dã kia một cái, liền dẫn mấy người Phong Vô Uyên xuống núi.
Đến nơi, tinh linh lôi một cái diệp thuyền như cái lá cây từ trong đám bèo ra.
“Này….. Này chắc không bị chìm đâu hả?” Điện Vũ nhìn nhìn diệp thuyền dài dài kia, hỏi nho nhỏ.
Có một mảnh như vậy, thât sự có thể để cho bọn họ đứng lên được sao, y thấy thế nào cũng chỉ là cái lá cây thôi a….
“Đây là lá cây của tinh linh thụ nơi tinh linh cư trú, phụ trọng lực rất mạnh, thỉnh đại nhân yên tâm.” Cầm lấy một cây gậy trúc dài nhỏ, tinh linh nhẹ nhàng nhảy xuống đầu thuyền: “Sau khi Rừng Tinh Linh phát sinh thủy tai, chúng ta đều sử dụng cái này để di chuyển, hơn nữa càng đi sâu vào bên trong, mực nước càng sâu.”
“Thật có lỗi.” Nhìn bộ dáng ưu thương của tinh linh, Điện Vũ mở miệng giải thích, bước lên diệp thuyền.
Nhìn diệp thuyền tùy thời đều có thể chìm này không thể tưởng tượng được sau khi mấy người bọn họ hoàn toàn ổn định trên truyền, lại không hề có bất cứ dấu hiệu cho thấy chiếc thuyền sắp chìm nào, cực thần kì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]