Tư Cảnh Vực bỏ túi thức ăn xuống bàn rồi xoa đầu Diệp Sở An một cái, lại nhìn đến Diệp Noãn mặt mũi nhợt nhạt trên giường.
"Tỉnh rồi, thấy trong người thế nào?"
Diệp Noãn khẽ lắc đầu, cười nhàn nhạt, bảo:
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là hơi mệt một chút."
"Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra."
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra lại cho Diệp Noãn, bà ấy bảo cơ thể cô đang bình phục rất tốt, dưỡng bệnh một khoảng thời gian là được.
Cậu bé Diệp Sở An rất hiểu chuyện, muốn cho người lớn có khoảng không gian riêng với nhau nên lấy phần của mình chạy ra ngoài, nói rằng đang rất đói bụng, ra ngoài ăn uống sẽ thoải mái hơn.
Phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Tư Cảnh Vực và Diệp Noãn đối diện với nhau. Nghĩ đến hắn đã không màng cứu mình, cô cảm thấy khá bối rối.
Tư Cảnh Vực trông thấy vẻ gượng gạo đó của cô, hắn không biểu hiện gì, lấy phần cháo nóng hổi trong túi thức ăn ra. Mùi hương theo từng nhịp khuấy cháo của hắn sọc vào mũi Diệp Noãn làm bụng cô reo hò kháng nghị.
Tư Cảnh Vực múc một muỗng cháo lên thổi thổi, sau đó đưa đến trước cô.
"Há miệng!"
Diệp Noãn liền lắc đầu từ chối:
"Tôi tự ăn được rồi!"
Đôi mày đẹp đẽ của hắn cau lại, giọng điệu rõ không vui:
"Bảo em há miệng thì mau há miệng ra ăn mau!"
Cô hơi khó xử, nhưng cũng không kháng nghị nữa, đành nghe lời hắn há miệng ra. Chất lỏng sền sệt thấm vào lưỡi Diệp Noãn, hương vị cháo rất vừa miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-phuc-hac-baba-mau-theo-duoi-me/364587/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.