Cả cơ thể Diệp Noãn tựa không xương, chẳng thể cử động. Cả người cô bốc hỏa, vầng trán đỏ lấm tấm mồ hôi. Cô thầm chửi tục một câu, cái loại thuốc quái quỷ gì mà uống chưa đến hai phút đã phát huy tác dụng thế rồi.
Diệp Noãn cảm nhận loại thuốc này còn mạnh hơn cả loại bảy năm trước bà mẹ kế chuốc cô trong Bar muốn bán cô đi.
Diệp Noãn không phải không có ý đề phòng với tên Tôn tổng này, cô ước lượng thời gian Tư Cảnh Vực nghe điện thoại xong sẽ chưa đến năm phút rồi vào thôi. Nếu cô gặp bất trắc gì chí ích Tư Cảnh Vực không đến nổi không cứu cô. Có ai lại ngờ có loại thuốc chỉ trong hai phút đã phát huy tác dụng khiến cô choáng váng không nhìn rõ xung quanh nữa. Thân thể mềm nhũn hẳn rồi bị vác đi ra khỏi cửa.
Lúc này chắc rằng Tư Cảnh Vực đã phát giác ra rồi, nhưng hắn có tìm cô không, hay là bỏ mặc…
Trong đầu Diệp Noãn toàn là những suy nghĩ về Tư Cảnh Vực, bởi chỉ có mình hắn biết cô đang gặp nguy hiểm.
Tên Tôn tổng lái xe rất nhanh, một mạch chạy đến khách sạn sang trọng trong trung tâm thành phố.
Nhìn người phụ nữ dùng sức lực yếu kém cựa quậy đến đồ đạc trên người xốc xếch, ông ta cong môi cười gian xảo, sau đó vác cô lên vai trông rất nặng nè. Xem ra ông ta rất thân thuộc với khách sạn này, biết cả đường đi riêng biệt.
Có lẽ không muốn bị người ngoài phát hiện bản tính lăng nhăng của mình, thay vì đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-phuc-hac-baba-mau-theo-duoi-me/364558/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.