Cái ôm của Tư Cảnh Vực làm Diệp Noãn cảm thấy vừa ấm áp, lại vừa ngạt thở, muốn cựa quậy nhưng hắn ôm chặt như vậy khiến cô không cách nào thoát, cũng nhận ra sự bất thường trong hắn. Diệp Noãn đặt tay vào bả vai của Tư Cảnh Vực, hỏi: 
"Làm sao vậy?" 
Hắn lắc đầu, dịu dàng đáp: 
"Không sao cả, chỉ là muốn ôm em lâu một chút." 
Cô cảm nhận được sự bất thường trong hắn nhưng lại không biết là bất thường chỗ nào. Chợt nhớ đến chuyện mình đang giận người đàn ông này mà, sao bây giờ cô lại thân thiết với hắn như vậy? Diệp Noãn bắt đầu kháng cự. 
"Buông ra, ai cho anh ôm?" 
"Lại còn giận dỗi, trẻ con quá rồi!" 
Tư Cảnh Vực buông Diệp Noãn ra, cong môi cười ôn nhu, vươn tay vén lọn tóc dài đang rủ bên má cô lên mang tai, điệu bộ yêu thương không tả nổi. Sau đó hắn lại ngắn cô lâu hơn một chút, đặt nụ hôn nhẹ lên trán Diệp Noãn. 
"Noãn Noãn, anh thật sự không cố ý làm em bị thương đâu. Anh biết anh sai rồi, cho dù em có muốn đánh anh, mắng anh thế nào cũng được. Xong rồi thì đừng có giận anh nữa được không?" 
Diệp Noãn thầm cười trong lòng, thật ra cô không còn trách khứ gì Tư Cảnh Vực, nhưng nhìn dáng vẻ chân thành của hắn cô lại muốn chọc ghẹo. Vênh mặt lên, cô hỏi: 
"Thật là muốn đánh, muốn chửi gì cũng được?" 
Hắn không đắn đo giây nào đáp lại: 
"Đúng vậy!" 
Diệp Noãn bắt đầu lạnh giọng: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-phuc-hac-baba-mau-theo-duoi-me/1871656/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.