Tư Cảnh Vực dường như mất kiểm soát, hắn như mất đi lý trí, ra sức trút giận lên người của chàng thanh niên trẻ, mặc cho cậu ta có van xin thảm hại thế nào chăng nữa.
Cố Nguyệt giúp Diệp Noãn mặc quần áo, thấy người đàn ông vẫn chưa chịu dừng lại tay, mà người ở phía dưới hắn đã bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập, khoé môi chảy ra một vệt máu tươi. Cố Nguyệt vội vàng đến can ngăn, nhưng lại bị người đàn ông nhẫn tâm hất ra. Bất đắt dĩ, Cố Nguyệt chỉ biết dang tay ôm choàng lấy thắt lưng của Tư Cảnh Vực, gào thét lên:
"Tư Cảnh Vực, đừng đánh nữa! Anh mà cứ như thế sẽ xảy ra án mạng đó!"
Cố Nguyệt gục mặt vào tấm lưng vững chắc của người đàn ông, nước mắt không ngừng tuôn trào. Nhìn cảnh tượng trước mắt làm cho cô ấy nhớ tới quá khứ bản thân mình bị bạo lực học đường, chỉ biết ấm ức van xin hắn dừng lại.
Diệp Noãn rời khỏi giường, ánh mắt lạnh lùng dõi theo dáng vẻ yếu ớt của Cố Nguyệt, trong phân tâm dấy lên cảm giác phức tạp.
"Khụ... khụ... làm ơn... tha cho tôi... tôi không... tôi thật sự không làm..."
Chàng trai yếu ớt, mở miệng cầu xin người đàn ông khoan hồng, giọng nói thều thào đứt quãng.
Lúc bấy giờ, Tư Cảnh Vực mới chịu dừng tay, nét mặt của hắn sặc mùi thuốc súng, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Vực... đừng tức giận..."
Cố Nguyệt khụt khịt mũi, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông từ phía sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-phuc-hac-baba-mau-theo-duoi-me/1871620/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.