Tiểu Ngư nghe mà….sợ run. 
Bởi vì lời Bạch Miêu nói, dù rất sơ lược, nhưn glại rất rất chính xác mà đưa ra cho cô lời giải thích và lựa chọn. 
Tin tưởng…. 
Em đối với anh, còn chưa đủ tin tưởng. 
Lời của Nam Cung Thấu vang lên bên tai, thân thể Tiểu Ngư cứng đờ. Lúc này mới hiểu được thì ra bản thân đã tạo ra nhiều lớp phòng bị vô hình như vậy, ngay cả chính cô cũng chưa từng phát hiện. 
Tiểu Ngư tự hỏi, không trả lời. 
Một hồi lâu ngẩng đầu lên, ljai phát hiện, Bạch Miêu bên cạnh, không biết từ lúc nào đã rời đi. 
“Tin tưởng ư…..” 
Cô dựa vào phía sau, nửa nằm trên ghế sa lon, nhìn tách cà phê trên bàn, có chút không hiểu nổi…… Tại sao, đối với người giống năm năm trước nhưng lại xuất hiện với tư cách xa lạ này, cô có thể tin tưởng trăm phần trăm như avạy? 
Tại biệt thự nhà Nam Cung, trong đình viện, Hôi Miêu đến. 
Nhìn vẻ mặt hưng phấn sau khi đã cúp điện thoại của người phụ nữ trên ghế, liền đi qua thấp giọng hỏi: “Nói chuyện điện thoại với ai mà vui thế?” 
“Miên Dương ấy.” Bạch Miêu ngẩng đầu cười,bộ dáng như thực hiện quỷ kế thành công: “Chúng ta đang thương lượng chuyện ẵm cháu, ai cũng không được giành với em, em sẽ là người bà đầu tiên của nói!” 
Hôi Miêu đành chịu, cảm thán---- 
Phụ nữ thật là! 
“Chị!” 
Tiểu Ngư đang dựa vào ghế sa lon, nghe tiếng kêu thì hồi hồn nhìn lại, thấy Nhan Duy An đã rời giường, cũng đã vệ sinh cá nhận chỉnh tề sạch sẽ, đang đứng phía 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173904/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.