Về phần mẹ anh và Nhan tiểu thư có thật sự bàn về chuyện mưa sao băng không thì Thấu thiếu gia thật sự không có hứng thú muốn biết, nhưng anh biết có một chuyện không cần nghi ngờ là Nhan tiểu thư thật sự đứng bên ngoài cửa sổ.
“Vào phòng ngủ, không cho phép bị cảm.”
Sau khi cúp điện thoại, anh tựa vào đầu giường nhắn một tin nhắn qua.
Ngón giữa dừng lại, Thấu thiếu gia cảm giác được cô luôn sợ mình, giọng điệu như vậy có hơi cường ngjanh, suy nghĩ một chút thì liền tăng thêm ba chữ …… Anh nhớ em.
Gửi đi rồi, nghĩ đến thể diện của mình lại hơi khó chịu.
Ba giây sau anh nhận được một tin nhắn hồi âm.
‘Biết rồi thưa đại nhân.’
Khoảng trắng, khoảng trắng, rất nhiều khoảng trắng-----
Cho đến cuối góc.
Ba chữ nhỏ bị điều chỉnh đến nhỏ gần như không thể đọc được.
‘Em cũng thế……..’
Vừa thấy tin khóe miệng Thấu thiếu gia đã cong lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng rất đẹp.
Giờ phút này hình như bắt đầu càng muốn cô hơn.
Đêm không thể ngủ ngon.
Tiểu Ngư trở vào phòng,sau khi tắt đèn lại ngủ không được.
Bởi vì cô nghĩ đến mấu chốt trong lời nói của mẹ Tống.
Thanh tâm quả dục cũng không tính đi, nhưng nếu như nhịn quá lâu thì đối với thân thể cũng không tốt, sẽ dễ tạo thành bệnh tật, hơn nữa có thể sẽ dẫn đến vô sinh luôn.
Thanh tâm quả dục?
Không không, từ này hoàn toàn không liên quan đến Thấu thiếu gia, từ lần đầu gặp mặt đã cởϊ qυầи áo của cô thì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173902/chuong-174-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.