Ngô Viễn An dừng một chút, do dự thật lâu, mới lại tiếp tục, "Từ lúc bắt đầu học cấp hai cao trung, tôi và anh cả liền bị đưa đến nước ngoài, không biết là có phải vì hoàn cảnh xa lạ, rời nhà quá xa không mà căn bệnh ưu buồn tự kỷ của anh cả càng ngày càng rõ ràng, bệnh trạng cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Khi đó tôi cũng còn trẻ, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cho nên tôi vẫn luôn thay anh cả giấu giếm bệnh tật nghiêm trọng trong lòng.
Cũng bởi vì tính cách cô độc nên anh cả bị nhiều giáo sư bài xích, cuối cùng căn bản không thể hoàn thành chương trình đại học, cũng là tôi tìm người làm giả toàn bộ giấy chứng nhận để lừa gạt người trong nhà là anh ấy đã vượt qua bài kiểm tra.
Sau khi tốt nghiệp, anh cả thừa kế công ty, bắt đầu tham dự học tập nghệp vụ quản lý công ty.
Tin rằng cảnh sát các người cũng đã điều tra qua, phương thức làm việc của anh cả tôi hết sức khép kín. Phòng làm việc của anh ấy căn bản là không cho người xa lạ bước vào, cho nên thật ra thì phần lớn công việc của anh ấy đều là tôi tới giúp anh ấy xử lý. Bởi vì tôi đã ý thức được nguyên nhân tạo thành tính cách hiện giờ của anh cả có quan hệ rất lớn với tôi, là bởi vì tôi một mực che chở và giấu giếm khiến cho anh ấy không được chữa trị kịp thời, mới tạo thành sai lầm lớn như bây giờ. . ."
Ngô Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173890/chuong-167-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.