Tiểu Ngư không biết tại sao mà mỗi lần nhắc tới thầy Lâm này thì giọng nói của Bạch Miêu, Hôi Miêu, ngay cả Nam Cung Thấu đều nặng nề như vậy. Nhưng cô là vẫn dựa theo ấn tượng trong đầu mình trả lời, "Thấy dáng vẻ rất tuấn tú, đối xử với người khác rất lịch sự, hơn nữa em cảm thấy thầy Lâm là một người rất tốt."
"Người rất tốt..."
Nam Cung Thấu lặp lại một tiếng, một ít trí nhớ đã lâu khi còn bé chui vào đầu làm anh không khỏi nhíu chặt lông mày.
"Hỏng bét, sắp đến một giờ rồi!"
Tiểu Ngư thấy thời gian thì bỗng nhiên mở miệng, vội vàng di chuyển con chuột bấm lộn xộn, giọng cũng bắt đầu có chút gấp gáp và hốt hoảng, "Nguy rồi, sẽ không bỏ qua cái gì quan trọng chứ. Vấn đề mấu chốt nhất chính là ở chỗ tìm được chứng cứ và mục đích của người cố ý giá họa cho Duy An, đây là chuyện quan trọng nhất để chứng minh Duy An vô tội. Hôm nay phải có thu hoạch, nhất định phải có thu hoạch mới được..."
Nam Cung Thấu thấy mặt cô đầy hỗn loạn nhưng vẫn không quên tự mình lẩm bẩm thì không khỏi khẽ mỉm cười, giơ tay lên vỗ đầu cô một cái, lạnh nhạt nói: "Luống cuống cái gì, anh đã nói rồi, tất cả đã có anh... Em chỉ là Ngư ngu ngốc."
Bàn tay cầm con chuột của Tiểu Ngư ngừng một lát, sững sốt.
Thật lâu sau mới yên lặng quay đầu, nhìn hắn, vẻ mặt đáng thương hỏi, "Đại nhân, anh có thể loại bỏ sáu chữ cuối cùng được không..."
Như vậy, cô có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173885/chuong-165-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.