Chương trước
Chương sau
Trong màn hình, Tiêu Nhã theo sau đám người đi ra, liền một mình vội vàng đi tới cầu thang đi xuống, ra ngoài khách sạn.
Lại qua chừng mười phút, Tiêu Nhã lại vội vàng quay lại, sau khi cúi đầu tiến vào thang máy, đi lên lầu bốn vào căn phòng trong góc.
Dù bên trong khách sạn được giám sát nghiêm mật, nhưng bên trong phòng tuyệt đối không cho phép có hành động xâm phạm riêng tư nào, chuyện này Tiểu Ngư rất rõ ràng, nên lúc nhìn thấy Tiêu Nhã đi vào phòng thì cô có chút thất vọng.
"Hình như trước chiều hôm qua Tiêu Nhã đã đến đây, nơi này lại giống như chỉ có thể lấy được video camera giám sát từ sau mười hai giờ buổi trưa hôm đó..."
Tiểu Ngư nhíu mày lại, quay đầu hướng thiếu gia, "Tiếp theo làm thế nào, bằng không chúng ta nghĩ cách đi tìm giám đốc giám sát trước đây? Mặc dù loại biện pháp này cũng không thể biết được tình huống ở trong phòng..."
Nam Cung Thấu không trả lời mà đứng dậy, đi tới vách tường thủy tinh trong suốt bên trong phòng tắm, đứng ở giữa nhìn lên phía trên, bất động.
Tiểu Ngư không hiểu cũng vội vàng đi theo, đứng ở bên cạnh anh, theo ánh mắt anh nhìn khắp nơi, rất chân chó hỏi: "Đại nhân, có phát hiện gì à?"
Thiếu gia nhìn cô một cái không trả lời, anh móc ra từ trong ngực một vật màu đen hình bán nguyệt lớn bằng móng tay, hướng lên vị trí vừa nhìn, sau đó anh giơ tay lên ném chính xác món đồ màu đen kia vào trong lỗ thông gió ở vách phòng tắm——
Tiểu Ngư cười mếu ——— Này, anh không nhìn thấy thùng rác bên cạnh chân sao?
"Đại nhân", Tiểu Ngư nhìn bên mặt tuấn dật của anh, nhỏ giọng hỏi, "Vật kia... Hằn không phải là rác rưởi đi..."
Thấu thiếu gia nhìn cô một cái, nhớ tới thiết bị đắt tiền của bị nói thành rác rưởi thì biểu tình câm nín.
"Nhan tiểu thư", thiếu gia nói: "Đừng dùng chỉ số thông minh của em để suy đoán hành động của anh."
Đơn giản mà nói, chính là thiên tài và đần độn khác nhau, anh đã làm xong còn em vẫn còn ngẩn ra, cho dù anh có giải thích em cũng không hiểu.
Tên đàn ông độc miệng này, không châm chọc người khác thì không chịu nổi sao?
Tiểu Ngư phồng má, trợn mắt tức giận nhìn anh: "Thiên tài thì sao! Trên đời này thật ra thì thiên tài nhiều như cứt chó vậy, tùy tiện đi ra phố là gặp!"
Nam Cung Thấu bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt sâu thẳm không rõ ý tứ rơi xuống khóa chặt Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư bị anh nhìn thì cả người sợ hãi, cẩn thận che mặt chất vấn: "Anh muốn làm gì?"
Cô cũng chỉ nói thật mà thôi, cần gì phải dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn cô sao? Trên đời này vốn là có rất nhiều rất nhiều thiên tài có được hay không!
Mặc dù chưa có ai nói về cô với hai chữ thông minh, nhưng mà lúc Nhan tiểu thư cô mười bốn tuổi, ở trường học có tổ chức làm trắc nghiệm kiểm tra chỉ số thông minh, trường học hoàn toàn nổ tung vì chỉ số thông minh của cô thẳng tới hai trăm, trong nháy mắt đã tiêu diệt tất cả có được hay không!
Lúc ấy, toàn trường khiếp sợ, tất cả các thầy giáo cũng một lần gọi cô là cô gái thiên tài, hoàn toàn gởi gắm hy vọng của trường đại học Thanh Hoa Bắc Kinh lên người cô.
Đáng tiếc trong cuộc đời của Nhan tiểu thư, chỉ số thông minh cao của cô lại không có một cơ hội nào để phát huy và thể hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.