"Nam Cung Thấu uy hiếp em!" Giang Phàm thấy Tiểu Ngư không trả lời thì giọng nói càng chắc chắn, "Nếu không thì mỗi lần anh hỏi em, em cũng sẽ không úp úp mở mở, cố ý giấu giếm! Nếu anh ta là bạn trai em thì tại sao em lại không nói thẳng với anh? Không nói thẳng với Duy An? Trong chuyện này nhất định có ẩn tình! Có đúng không?"
Tiểu Ngư bị chất vấn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nam Cung Thấu và cô, nói là bạn bè trai gái nhưng phần lớn thời gian đều là anh ấy dùng phương thức nào đó làm cô phải lựa chọn đồng ý. Quan trọng nhất là, kiểu sống chung của cô và Nam Cung Thấu cũng không phải là cuộc sống bình thường và tình yêu lý tưởng của cô; nói là cô hoàn toàn ghét bỏ cũng không đúng, ít nhất đối với một người đàn ông ưu tú mê người lại chỉ thích ép buộc cô như vậy, thật ra trong nội tâm cô cũng không ghét lắm...
Tiểu Ngư than nhỏ, "Giang đại ca, có một số lời em không thể nói được..."
Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông cường tráng đẹp trai, không lo không nghĩ luôn luôn hết lòng quan tâm mình, bây giờ trên mặt lại đầy biểu tình đau khổ, nhớ tới anh ấy nhiều năm chăm sóc mình không cần hồi báo, Tiểu Ngư chân thành nói, "Tóm lại, chuyện không phải như mọi người tưởng tượng, em và Nam Cung tiên sinh thật ra thì không có gì..."
Thật ra thì không có gì.
Sáu chữ, đủ để xua tan tất cả đả kích của ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173857/chuong-153-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.