Biết bao dịu dàng, biết bao thân thiện, nhưng áp lực uy hiếp tràn đầy khó mà hình dung được.
Ngư tiểu thư oan ức, trong lòng lưỡng lự, "Đại nhân... làm sao tôi dám..."
"Ừ", thiếu gia hừ nhẹ mà quay về, "Tôi cũng nghĩ cô không có can đảm đó."
Nhan tiểu thư nghe Thấu thiếu gia hài lòng hừ một cái, quay đầu len lén căm phẫn liếc, cái nhìn này trong nháy mắt khiến cô trực tiếp bị cảnh giới không biết xấu hổ của Thấu thiếu gia làm cho kinh hãi với tốc độ chóng mặt————
Mới vừa rồi còn hờ hững như mây trôi, bây giờ mặt lại đầy vẻ kiêu ngạo thắng lợi.
Đầu rồng lão đại sao lại ngây thơ như vậy.
Đại thiếu gia đã lớn rồi mà không biết mất mặt sao?
*****
"Chậc!"
Bạch Miêu phu nhân xem kịch vui xong thì sờ cằm, nói ra cảm nghĩ của mình, "Không phí quân tốt, gián tiếp uy hiếp, mượn lời nói ra chiêu, trực tiếp giết trong nháy mắt! Thủ lĩnh của liên minh chúng ta, chính là hai chữ, cao tay!"
Hôi Miêu tiên sinh xoa xoa mũi, tiếp lời vợ mình vừa tổng kết, "Mùi kỳ quái? Ừ, hang giấm to bị đổ, thật chua."
Tiểu Ngư được cấp dưới trực tiếp đưa đến phòng tiếp khách, còn đám người Thấu thiếu gia thì đi theo Giang Phàm cùng nhau đến phòng giám sát, quan sát tình huống trong phòng tiếp khách.
Tiến vào phòng tiếp khách, Nhan Tiểu Ngư thấy Duy An nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, đầu tóc có hơi lộn xộn, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, chỉ mới qua thời gian hai ngày ngắn ngủi mà dung nhan tiều tụy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173853/chuong-152-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.