Bởi vì Thấu thiếu gia ở bên cạnh mình, cho dù là trên xe hay là ở bất kỳ chỗ nào có vị trí ngồi ổn định thì cô hoàn toàn trở thành gối ôm cố định của Thấu thiếu gia, anh ấy cũng không quan tâm bên cạnh có có hai vị chú Miêu và dì Miêu, tùy tiện ôm cô rất thoải mái, hoàn toàn không có bất kỳ sự xấu hổ hay một chút ý thức tự giác nào!
Xe đến cục cảnh sát, Tiểu Ngư dẫn đầu nhảy xuống xe, cách một chút khoảng cách với Nam Cung Thấu.
Giang Phàm ở trước cửa chờ, Tiểu Ngư thấy anh thì vẫy tay, bộ dạng như nhìn thấy người thân, chạy tới chào hỏi đại đội trưởng, "Sếp, em tới rồi!"
"Đừng vội, đi chậm thôi! Lỡ té thì sao!" Giang Phàm thấy cô vẫn vô cùng hoạt bát thì nôn nóng tiến lên đón cô rồi khuyên bảo.
Tiểu Ngư cười nói: "Em đâu có dễ té như vậy, cũng không phải là đang làm nhiệm vụ..."
"May cho em là không phải đang làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ thật thì anh phải coi chừng em rồi!"
Giang Phàm bất lực trả lời, theo thói quen giơ tay vỗ lên vai cô một cái, giọng cưng chiều.
Giang Phàm nhớ lại có một lần cô đang làm nhiệm vụ thì vô tình đụng trúng cánh tay phải, kết quả là cánh tay cô bị sưng bầm lên nhiều vết đỏ xanh quái dị, vết thương của cô lại chậm khỏi hơn người bình thường tận năm sáu ngày, hại anh lo lắng cho cô mấy ngày mấy đêm ăn ngủ không ngon, nên anh rất sợ Tiểu Ngư lưu lại di chứng sau này. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173851/chuong-151-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.