Mặt trời lên cao.
Hơn 9h Nhan Tiểu Ngư bước ra từ trong phòng ngủ, nhìn thấy một bữa ăn sang thịnh soạn trên bàn ăn, và một khuôn mặt âm u đang ngồi trước bàn ăn của Thấu thiếu gia thì cô đột nhiên có loại dự cảm không lành.
Tám giờ là thời gian ăn sáng đúng giờ của Thấu thiếu gia.
Nhưng bây giờ, bữa sáng trên bàn ăn không động, chú An cũng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, rất dễ nhận thấy, đây hoàn toàn là đang đợi mình cùng nhau ăn bữa sáng, mà cô, lại có thể liều mạng ngủ quên, đã muộn rồi…………
“Lại đây.”
Thiếu gia nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn cô một cái, trầm giọng nói.
Tiểu Ngư cẩn thận đi tới, ngồi vào vị trí cách xa Thấu thiếu gia, thận trọng lên tiếng, “Cái đó. . . . . . Ngài Nam Cung. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Anh có thể không cần chờ tôi. . . . . .”
“Cô Nhan, tôi nghe không nghe rõ cô đang nói cái gì”, thiếu gia đơn giản nhắc nhở.
Tiểu Ngư nhìn vị thiếu gia ở đối diện, giả bộ ngu: “Ngài Nam Cung nhất định là đói quá nên đã bị ù tai rồi, ngài mau ăn cơm . . . . . .”
“Cô muốn tôi lặp lại lần thứ 2?” Thấu thiếu gia lại nói nữa, vẻ mặt đã có ba phần không vui.
Được rồi. . . . . .
Củi mục không chịu được sự uy hiếp.
Nhan Tiểu Ngư yên lặng đứng dậy, chầm chậm đi đến vị trí cách gần anh, trong đầu không ngừng suy nghĩ về khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173849/chuong-150-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.