Anh dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn và mê hoặc lòng người gọi về phía cô, Tiểu Ngư liền giống như người mất hồn ngoan ngoãn đi sang, ngồi xuống theo mệnh lệnh của anh.
Cô cảm thấy những ngón tay thon dài của Thấu thiếu gia mang theo ấm áp đặt lên mái tóc cô, tim cô chợt căng thẳng, lồng ngực nhanh chóng nhảy lên.
Anh là, muốn sấy tóc cho mình sao?
Mặc dù động tác lúc này rất dịu dàng……... Nhưng vấn đề ở đây là, anh, sẽ sấy sao? Có thể sấy xong hay không, hay tóc mình sẽ bị trụi nửa bên……... Tiểu Ngư vô cùng hoài nghi, đột nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng cho nửa đời sau của những sợi tóc.
Thấu thiếu gia di chuyển cơ thể, để cô dựa vào lồng ngực mình, sau đó, mở máy sấy, ngón tay chăm sóc từng sợi tóc ướt của cô, có trật tự, thành thạo, lại không hề có dấu vết của sự không thuần thục và không lưu loát.
Ngược lại, còn rất thoải mái.
Cô hơi ngạc nhiên, cảm thấy mình được Thấu thiếu gia phục vụ cực kỳ thoải mái.
Cuộc sống của Nhan tiểu thư toàn vẹn rồi, cũng không thể tưởng tượng nổi nữa rồi — — —
Cô cũng không ngờ rằng, Thấu đại thiếu gia sống an nhàn suиɠ sướиɠ, lại vừa có thể nổi danh bên ngoài, vừa có thể rãnh rỗi ở trong nhà, lại vừa có thể mua bán đạn dược súng ống, vừa có thể nấu ăn trong nhà; vừa có thể gϊếŧ người khát máu, lại có thể mua thức ăn ở siêu thị, không chỉ thông thạo xoa bóp đầu, còn biết dịu dàng sấy tóc, chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173842/chuong-147-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.