Tiểu Ngư nằm sấp trên giường, trong lòng buồn bực sắp hộc máu, Nam Cung gia này, tại sao lại không có một người bình thường nào a, ngay cả bạn bè cô thật vất vả mới chọn trúng cũng là less, vì sao a! Vì sao a!
Lúc đang sục sôi phẫn uất thì máy tính ở đầu giường chợt vang lên, trong màn hình hiện ra hình cảnh trong phòng sách ở lầu 2.
Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Thấu thiếu gia đã tắm xong và thay áo ngủ ngồi trước màn hình máy tính ở phòng sách, đang cầm văn kiện gạch gạch vẽ vẽ, dù bận nhưng vẫn ung dung.
“Cô lên, hay là tôi đi xuống?” Thấu thiếu gia không ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm tài liệu, bình thường hỏi.
Nhan Tiểu Ngư nhớ mình vẫn còn tức giận chuyện cơm cà ri, thế là phồng miệng, tiền đồ trở về, nói: “Tôi không lên, anh cũng không cần xuống!”
Ngón tay thon dài của thiếu gia dừng lại, ngẩng đầu lên, giương đôi lông mày đẹp lên, híp mắt lại nói: “Lặp lại lần nữa?”
Vẻ mặt và giọng điệu của người này chỉ giỏi về việc uy hiếp người khác!
“Tôi đi lên không có việc gì phải làm, anh xuống cũng không có gì chuyện muốn làm!” Mặc dù giọng điệu của Nhan Tiểu Ngư hơi nhẹ, nhưng lời nói lại vẫn kiên quyết không nghe lệnh .
Thiếu gia nghe thấy mỉm cười, khóe miệng vẽ ra một độ cong mê người, “Đêm dài đằng đẵng, chúng ta có thể có rất nhiều chuyện phải làm, cũng có rất nhiều chuyện muốn làm, không phải sao?”
A — —! Chuyện này cũng có thể bị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173840/chuong-146-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.