“Không, theo hướng này chúng ta có thể đến đồn cảnh sát điều tra một chút về tài liệu ghi chép lúc Ngô Viễn Thanh còn sống hay trò chuyện với ai, thơi gian và địa điểm cố định, chúng ta chỉ cần tra ra những tài liệu ghio chép này sau đó khôi phục lại mã số, là có thể biết Ngô Viễn Thanh đã gặp những ai sau đó có thể truy ra người này!” Nhan Tiểu Ngư khẳng định,đứng lên nói, “tôi lập tức đi gọi điện cho Giang Phàm, nói chuyện một chút về chuyện này. . . . . .”
“Tiểu Ngư, nếu thông minh như vậy, làm việc cũng không cần bị động như thế!”
Bạch Miêu níu cô lại, cười híp mắt nói, “Tự chúng ta có thể điều tra chuyện này, cần gì phải phiền toái mấy tên cớm đó chứ?”
Tên cớm. . . . . .?
Nhan Tiểu Ngư thật muốn khóc —— dì à, dù gì cháu cũng đã từng là cảnh sát nhân dân bảo vệ nhân dân ta an toàn sống trong ấm no hạnh phúc mà,dì sao có thể trước mặt cháu đem hai chữ ‘tên cớm’ nói một cách thuận miệng, trơn tru vậy chứ?
Trong lúc Nhan Tiểu Ngư đang suy nghĩ, Bạch Miêu đã nhanh chóng xâm nhập vào dữ liệu của công ty, càn quét một phen, chưa đến một phút sau đã đem hết tất cả các lịch sử gặp khách môt năm qua của Ngô Viễn Thanh hiển thị lên màn hình.
“trời ạ! cái này làm sao mà tìm ra được chứ” Hạ Lãng Lãng nhìn vào màn hình ước chừng hơn bốn mươi trang rậm rạp chằng chịt những con số màu đen và thời gian, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173826/chuong-140-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.