Lãng Lãng tiến lên kéo lấy cánh tay Nhan Tiểu Ngư, tố cáo, “Cô không biết đâu, tôi bị giam ở nơi này mấy ngày rồi, Tiểu Ngư , tôi rất nhớ cô, mà gặp lại cô quên cả chào hỏi không kìm được mới chọc cô một chút...”
“ Cô từ khi nào đã dưỡng thành thói hư tật xấu này rồi?” Nhan Tiểu Ngư cảm thán“Về sau đừng như vậy, sẽ bị dễ dàng bị người khác hiểu lầm thành có mưu đồ bất chính , là người xấu , nếu không tôi cũng vậy sẽ không tập kích cô.”
Sau khi nghe Nhan Tiểu Ngư nói, Hạ LÃng nhất thời hiểu ra được vì sao trước giờ mình theo đuổi nhiều mỹ nhân như vậy lại không thành công thì ra là vì mỗi lần bắt đầu đều chọn sai cách thức tiếp cận.
“Ngày đó cô cùng Nam Cung Thấu bỏ đi, bỏ rơi tôi ở lại, tôi ở trong quán cafe đợi mòn mỏi cũng không thấy cô đến đón tôi, hai ngày nay cũng không thấy cô tới tìm tôi, tôi cho là cô giống những người đó khi trước ghét bỏ tôi, không muốn làm bạn với tôi . . . . .” Hạ Lãng Lãng vẻ mặt đáng thương, “Tiểu Ngư, không phải cô chán ghét tôi chứ?”
“Sao lại phải lo lắng tôi chán ghét cô?” Nhan Tiểu Ngư hỏi ngược lại không hiểu, “Lãng Lãng cô luôn ở bên cạnh tôi những lúc nguy hiểm nhất, luôn giúp tôi là người rất đáng để kết bạn.”
Dứt lời, còn hướng về phía Hạ Lãng vẻ mặt thành thật, nghiêm túc bỏ sung thêm câu “Thật.”
Hạ Lãng từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nghe được người mình theo đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173815/chuong-134-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.