Người nào gây họa ai tới gánh, nhưng lấy ra làm bia đỡ đạn , nhất định phải là đàn ông mới được.
Thấu thiếu gia ừ một tiếng,ánh mắt mang theo đồng tình nhìn Hôi Miêu một cái, nói: “Chú Miêu , cháu cho người tìm danh y điều trị giúp dượng, dù sao người cũng đã có tuổi, chuyện này không cần để ý nhiều.”
Hôi Miêu chỉ có thể đứng hình, sau đó quay đầu, liếc nhìn người đem mình đẩy mình tới miệng núi lửa, thấy bà vợ của mình mặt yên tâm thoải mái mỉm cười hoàn toàn không quan tâm tới mình thì trái tim lập tức tan nát như thủy tinh rơi đầy đất.....——— cái gì ? bảo ta bất lực? hôm qua rõ ràng còn chiên đấu hăng hái như vậy?
“Chuyện điều tra như thế nào?”
Nam Cung Thấu đi tới ghế ngồi xuống rất tự nhiên đến ngồi sát Nhan Tiểu Ngư, cánh tay như một thói quen ôm lấy eo nhỏ của cô.
Bạch Miêu và Hôi Miêu đồng thới nhướng mi, nhìn Nhan Tiểu Ngư bằng ánh mắt mập mờ cười, quả là vợ chồng nụ cười lại giống nhau đến như vậy làm Nhan Tiểu Ngư muốn nổi da gà.
Rồi Nhan Tiểu Ngư lại nhìn tới bàn tay của Nam Cung Thấu đang đặt ở bên hông mình, khoảng cách của hai người bây giờ là không một kẽ hở, trong lòng cô thầm oán, anh muốn làm gì đây trước mặt có người vậy sao có thể làm hành động mờ ám này chứ.
“Đại khái đã hiểu rõ vấn đề” Bạch Miêu nói, “ Trước tiên chúng ta tới đồn cảnh sát gặp em gái Tiểu Ngư hỏi rõ một số chuyện sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173795/chuong-214-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.