“Cuộc họp kết thúc rồi”.
Năm chữ Nam Cung Thấu vừa nói ra như sấm sét vang bên tai Nhan Tiểu Ngư, khiến cô càng thêm khẩn trương mà hành động tiếp theo của anh làm người cô cứng đờ, không tin vào mắt mình.
Cái gì?......
Cô đang ngồi ở đâu thế này? Có phải cô đang bị Nam Cung Thấu ôm lấy không? Có phải hiện tại cô đang ngồi trên đùi anh không? Tay Nam Cung Thấu nãy giờ vẫn đang ôm lấy eo cô có phải hay không? Bộ dạng nghiêm túc khi đang chủ trì cuộc họp hoàn toàn biến mất đi đâu rồi, sao anh ta tự dưng lại làm hành động này, trong khi Nhan Tiểu Ngư đang như ở trên mây thì tổng tài cao cao tại thượng bây giờ lại đang hứng thú nhìn cô chăm chú, tròng mắt đen sâu thẳm, anh có phải đang thưởng thức cô như thưởng thức một con mồi hay không?
“Muốn ăn cái gì?” Nam Cung Thấu bình thản hỏi.
“Tôi...Tôi không đói bụng. . . . . .” Nhan Tiểu Ngư cẳng thẳng đến đáng thương, “Này,Anh. . . . . . Anh buông tôi ra trước đi đã Nam Cung Tiên Sinh. . . . . .”
“Không thoải mái?” lông mày Nam Cung Thấu hơi nhíu lên, đưa tay sờ lên trán cô.
Nhan Tiểu Ngư vội lắc đầu “Không phải, không phải là không thoải mái. . . . . .”
“Vậy là được tôi ôm rất thoải mái” Nam Cung Thấu vô cùng thản nhiên nhận định như đúng rồi “Vậy tại sao lại muốn tôi buông ra?”
Lặng yên. . . . . .Không còn lời nào để nói, không còn lời nào có thể diễn tả.
Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173792/chuong-123-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.