Đường Táp vừa nhìn thấy Hạ Lãng Lãng khóc, anh không khỏi đau lòng, vội vàng ngồi xổm xuống, tay vỗ vỗ lưng cô nói: “Lãng Lãng, đừng khóc, tôi quá xúc động, thực xin lỗi, thực xin lỗi Lãng Lãng…”
“Cút! Anh cút đi! Đừng đụng vào người tôi! Tôi ghét anh! Ghét Đường Táp nhất! Đường Táp là kẻ lừa đảo! Đường Táp là đồ khốn nạn!”
Hạ Lãng Lãng nghĩ đến mối tình duy nhất của chính mình vừa mới nảy sinh đã bị hủy diệt, về sau đối mặt với thất tình đau lòng muốn chết, cô khóc lóc đau lòng.
Đường Táp vẫn khuyên, chân tay có chút luống cuống không biết làm gì đành phải quay lại, hướng ánh mắt cầu cứu đến chỗ Tiểu Ngư vẫn còn đang kinh ngạc.,,
“Hạ thiếu gia…” Tiểu Ngư nhận được thông tin, đi lên phía trước, vòng qua hộ sĩ, gọi một tiếng, không có sửa lại, “Hạ thiếu gia, tôi có chút việc muốn cầu xin cậu, không biết có thể nói chuyện một chút với cậu được hay không?”
Hạ Lãng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên, lông mi dài ướŧ áŧ dính dưới mí mắt che đi kiêu ngạo bướng bỉnh ngày thường, chỉ còn lộ vẻ vô tội và lương thiện, “Cậu…Cậu không chán ghét tôi…”
“Vì sao tôi lại chán ghét cậu?” Tiểu Ngư cười nhẹ một tiếng, giọng nói ôn nhu, “Hạ thiếu gia vẫn luôn bảo vệ tôi, chưa từng làm chuyện gì xấu!”
“Tôi...Tôi…” Tôi không là đàn ông, Tiểu Ngư, tôi nhất định chọc giận cô làm cô đau lòng, nhất định làm cho cô cảm thấy bị lừa dối…
“Tôi nên gọi cậu là Lãng Lãng đi”, trái lại Tiểu Ngư không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173773/chuong-114-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.