Cô luôn có năng lực như vậy, vô hình có thể làm người ta chú ý, một cái nhăn mày một nụ cười, lại làm cho người ta động lòng.
Nhan Tiểu Ngư xinh đẹp, có thể nhìn xa, có thể ngắm gần, cô gái cười trao tình ý, ý mới như xuân, có chút hứng thú, vẻ mặt xinh đẹp, khoảng cách đi bộ ngắn ngủi này, đã làm cho đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, người đàn ông quanh năm đánh quyền lau mồ hôi đuổi bắt tội phạm, trong nháy mắt cảm giác tấm lòng rung động.
“Lãnh đạo!” Tiểu Ngư chạy đến xe Giang Phàm, nói vào trong cửa sổ xe, “Có việc gì gấp, có phải nhậm chức lại hay không! Chẳng lẽ là trong đội cho tôi phục chức rồi hả?”
Giang Phàm nghe được giọng nói của cô, trạng lại trở về, nhìn một số người ở khu biệt thự tư nhân này, khó hiểu nói: “Tiểu Ngư, tại sao một mình cô lại ở trong này?”
Đôi mắt Tiểu Ngư chuyển động, mặt không đỏ không thở gấp nói: “Ở đây có núi có cây, không khí trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, tôi ở trong này mới có thể cảm nhận được quân đội Lưu Đặng rất gần Đại Biệt Sơn* cả nước bắt đầu tính tiến công nhanh huy hoàng và tráng lệ!”
(*Đại Biệt Sơn: dãy núi ở giữ gianh giới 3 tỉnh Hồ Bắc, An Ngôn Huy và Hà Nam)
Câu trả lời lúc này, chính là phong cách của Nhan Tiểu Ngư, cô không quen nói chuyện theo lý thường, Giang Phàm cũng không có nghi ngờ gì, nghiêng đầu nói: “Lên xe trước.”
Tiểu Ngư ngồi trên xe, vẻ mặt Giang Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173770/chuong-113-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.