Tiểu Ngư khẽ run rẩy, mở hai cánh tay, ôm eo anh, cho anh ta một cái ôm yêu thương, còn kề mặt vào trog ngực ấm áp của anh, nằm úp sấp cọ xát, không dám nói lời nào.
“Mùi hương dễ chịu không?” Thiếu gia hỏi.
“Dễ chịu.” Thực sự trả lời.
“Thích?”
“Thích.”
“Ừm, về sau, cho phép Nhan Tiểu Ngư cô có thể tự ý ôm tôi.” Thiếu gia lại nói.
Tiểu Ngư ừ một tiếng, ghé vào trước bộ ngực anh, ngoan ngoãn nói, “A…Nhớ rõ rồi.”
Thiếu gia nhìn chằm chằm đầu lâu nhỏ ghé vào trong lòng anh, hài lòng cười.
Tiểu tử này, còn biết lúc nào nên đấu tranh, lúc nào nên thuận theo mới có thể không nguy hiểm đến bản thân, xem ra, anh nuôi chính là con cá có trí thông minh mà không lộ.
Thấu thiếu gia ừm một tiếng, đi tới thư phòng, lúc này Tiểu Ngư mới biết buông ra, ngoan ngoãn đứng ở một bên, cúi đầu.
Cho đến khi Thấu thiếu gia biến mất ở khúc quanh cầu thang, sau khi đi vào thư phòng, Tiểu Ngư mới yên lặng đi đến phía sau thu dọn bàn ăn, buồn rầu hỏi: “Chú An, chú cái gì cũng không có thấy, nói cho cháu biết, vừa rồi thực ra cái gì chú cũng không thấy đúng không?”
Vừa rồi cô không có tiền đồ chủ động ôm anh lại còn bộ dạng lấy lòng, thực sự là quá vứt hết mặt cảnh sát nhân dân này!
“Nhan tiểu thư, cơ thể của tôi tốt, mắt không có vấn đề, làm sao có thể không thấy được?”
Vẻ mặt chú An thành khẩn, lúc này không hiểu ngây thơ cụ rồi.
Tiểu Ngư cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-bao-ngang-nguoc-con-muon-nguoi-cha-nay/1173767/chuong-111-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.